Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:54:32
Lượt xem: 1
Đối với Giang Cần, kiếp trước, ba chữ Sở Ti Kỳ là ác mộng của cả thời đại học.
Hắn phải dùng nhiều năm mới thoát khỏi ác mộng đó, học được bình thản, học được không coi tình yêu là tất cả của cuộc sống, học được không đổ lỗi cho bản thân.
Bây giờ sống lại một kiếp, hắn đối với Sở Ti Kỳ thật sự hoàn toàn vô cảm.
Không, không chỉ là vô cảm.
Hắn thậm chí vì muốn duy trì bình tĩnh và thanh thản trong lòng, mà chôn giấu sự ghét bỏ Sở Ti Kỳ xuống tận sâu đáy lòng, để bộc lộ ra chút lịch sự ít ỏi của mình đối với cô.
Đây gọi là tu dưỡng.
Nếu không, bây giờ hắn thật sự muốn chửi mẹ.
Nhưng nghe Sở Ti Kỳ nói quay lại như trước, Giang Cần thật sự có cảm giác nổi da gà, câu quay lại như trước này quá ác độc rồi, người này nên đi làm Thượng Thư Hình Bộ mới đúng.
- Học muội, đây là bạn của em à? - Trịnh Khánh Long nhíu mày nhẹ, thử hỏi một câu.
Lúc bắt đầu theo đuổi Sở Ti Kỳ, y đã điều tra rõ ràng, học muội này không có bạn trai, nhưng y không hiểu người đột nhiên xuất hiện này là ai.
Rõ ràng hắn không làm gì, nhưng học muội nữ thần do chính mình hao tổn tâm cơ hẹn ra lại tự nguyện chui vào, tuy nhiên gã này lại có vẻ chán ghét, vội vàng lui ra sau?! Trịnh Khánh Long không hiểu, nhân sinh chênh lệch sao lại mãnh liệt như vậy?
- Giang Cần là bạn cùng trường cao trung của em. - Sở Ti Kỳ nhẹ cắn môi đỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần không muốn lẫn vào chuyện này nữa, liền ngẩng đầu nhìn Đổng Văn Hào:
- Lão Đổng, anh có việc thì cứ gọi điện cho tôi, nếu gấp thì đến bên khu trường của tôi tìm, sau này tôi sẽ không đến Đông khu nữa.
- A? Ồ ồ, được.
Bỗng nhiên bị gọi tên, Đổng Văn Hào tỉnh lại từ trong kinh ngạc, bản năng trả lời một tiếng, rồi biểu tình phức tạp nhìn Giang Cần, trong lòng nghĩ, ông chủ quả nhiên không nói khoác, hắn thật sự quen biết Sở Ti Kỳ!
Nhưng điều khiến người ta khó tin hơn là, học muội nữ thần Sở Ti Kỳ lại khăng khăng quấn lấy Giang Cần, cũng quá giả đi? Nhưng còn giả hơn là, bên trái vườn hoa của con đường đi bộ lúc này lại truyền đến một loạt tiếng chân.
Hồng Nhan bước đi nhịp nhàng, một chiếc váy ngắn ôm eo, kết hợp với tất lụa mỏng màu đen, chân mang một đôi giày cao gót da nhỏ.
Sau khi đi đến giữa vườn hoa và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi ngạc nhiên một chút, rồi dừng bước chân lại.
- Không phải đi ăn cơm sao? Mọi người đang làm gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-74.html.]
Giang Cần ho khan một tiếng sau đó mở miệng:
- Không có gì, có chút hiểu lầm, đi ăn cơm trước đã.
- Ồ ồ, được. - Hồng Nhan theo bản năng nhìn Sở Ti Kỳ một cái, rồi cũng bước đi theo.
- Giang Cần, cậu thật sự thích Hồng Nhan à? Mình nói cho cậu biết, nếu cậu dắt cô ấy đi, đời này mình sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa. - Sở Ti Kỳ thấy hắn âu yếm Hồng Nhan như vậy, lập tức tức không chịu được, cảm thấy trái tim như bị đ.â.m vài lỗ máu.
Giang Cần nghe được liền mở to mắt:
- Còn có chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện như vậy sao? Cậu nhất định không được nuốt lời đấy!
- Cậu nói cái gì? Giang Cần, cậu quá đáng lắm rồi!
Thấy cảnh này, mấy người vừa mới tỉnh lại từ trong im lặng lúc này lại rơi vào trong trầm mặc vô tận.
Đó không phải là một trong hai học muội hoa khôi trường, Hồng Nhan sao? Khoa Văn học có một gã hot boy tên là Uông Tuấn Ức, gảy đàn ghita dưới lầu 5 ngày nhưng vẫn không thể hẹn cô ấy ra được.
Kết quả Giang Cần chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng, thì cô ấy đã ngoan ngoãn cùng đi ăn cơm?
- Giang Cần, cậu trở lại đây cho mình, mình cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu nghe rõ chưa?!
- A ba a ba a ba. (*ám chỉ: mất ngôn ngữ, khuyết tật trí tuệ ngơ ngác.)
- ???
Giang Cần vẫy vẫy tay, thu liễm lại nét mặt, dắt Hồng Nhan ra khỏi trường Đông, đi thẳng đến thiên đường ăn uống phố Nam.
Lúc này chính là giờ ăn trưa, phố Nam rất đông, ồn ào không ngớt, khói lửa rất nồng.
Suốt đường đi, Giang Cần và Hồng Nhan không ai nói gì, luôn duy trì im lặng, rồi tìm một chỗ ngoài trời kề bên đại lộ ngồi xuống.
Cho đến khi dọn món ăn lên, Giang Cần mới từ từ kể chuyện xưa.
Hắn và Sở Ti Kỳ gặp nhau, sau đó là ba năm thầm mến, lúc kết thúc thi tốt nghiệp trung học đã mạnh mẽ thổ lộ tình cảm. Việc lớn chuyện nhỏ, tất cả đều bị hắn trút ra ngoài hết, dùng để nhắm rượu.
Hồng Nhan ngồi trên ghế, hai chân khép lại, tay thì chống má, lẳng lặng lắng nghe. Cô không tự chủ được liền nhập vào vai nữ chính, cảm thụ cảm xúc của chàng trai trước mặt.
Nhưng nghe xong những câu chuyện này, cô lại hơi nghi hoặc, cảm thấy Giang Cần dường như không nói ra hết.
Bởi vì trong mắt cô, Giang Cần vừa thành thục vừa chững chạc, giống như liếc mắt là có thể nhìn thấu bản chất của tất cả mọi thứ, người như hắn, căn bản không có lý do gì lại thích một cô gái có tính cách như Sở Ti Kỳ.
- Vậy bây giờ cậu có đang thích ai không?