Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:54:30
Lượt xem: 2
Giang Cần nói chuyện với hai người này cũng không tệ, thậm chí bước đầu xác định phương hướng kế hoạch tuyên truyền và thiết kế poster, chỉ chờ sau khi nội dung đạt tiêu chuẩn liền nóng lòng khởi công.
Nhưng ngay khi nói tới giá cả, Đổng Văn Hào bỗng nhiên kéo Giang Cần một cái, đưa tay chỉ đình nghỉ mát trong vườn hoa đối diện.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Nhìn, một trong những học muội hoa khôi trường, Sở Ti Kỳ.
- ?
Giang Cần đưa mắt nhìn qua, quả nhiên thấy được Sở Ti Kỳ mặc váy trắng:
Hôm nay cô ăn mặc giống như là nữ chính trong tiểu thuyết văn học, mái tóc dài bồng bềnh xõa vai buông xuống, cánh tay tuyết nộn như ngọc lộ ra bên ngoài.
Mà trước mặt cô là một nam sinh mặc áo T-shirt đen, cao chừng 1m8, đeo kính gọng bạc, chân đi một đôi giày Nike ZK 3 cùng kiểu Kobe.
Cao Đại Bằng cũng nhìn theo, có chút kinh ngạc mở to hai mắt:
- Đó không phải là Trịnh Khánh Long, chủ tịch hội sinh viên khoa Luật sao? Nghe nói từ khai giảng đã theo đuổi Sở Ti Kỳ, rốt cục cũng hẹn được?
- Mẹ nó, quả nhiên là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, quả thực súc sinh. - Bàng Hải vẻ mặt không phục.
- Đi, đi qua xem, nghe coi bọn họ đang nói cái gì.
Giang Cần vội xua tay từ chối, e sợ tránh không kịp:
- Mọi người đi đi, tôi không đi, hai chúng ta quen biết, sợ xảy ra rắc rối.
- Nói hươu nói vượn, mau qua, đừng ngại ngùng, cũng để cho cậu thấy một chút nhan sắc của trường Đông chúng tôi. - Đổng Văn Hào đưa tay kéo hắn qua.
- Con mẹ nó tôi thật sự không muốn nhìn mà!
- Không muốn cũng không được, miễn cho sau này cậu nói giá trị nhan sắc của trường Đông chúng tôi không cao!
Bốn người lén lút đi qua, định trở tay không kịp. Thế nhưng mục tiêu thật sự quá lớn, người ta cũng không phải người mù, làm sao có thể chờ ngươi tới gần mới phát hiện, dư quang vừa quét qua đã không chỗ nào trốn?
Nhưng bị phát hiện cũng không có việc gì, Bàng Hải, Cao Đại Bằng và Đổng Văn Hào trực tiếp không che giấu nữa, đi qua rất nhanh.
- Trịnh Khánh Long, khá lắm nha, vừa khai giảng đã tán tỉnh học muội, còn là người xinh đẹp nhất!
Trịnh Khánh Long lộ ra khuôn mặt đẹp trai, đưa tay đẩy kính trên sống mũi lên, mỉm cười mở miệng:
- Đừng náo loạn, chỉ là tìm một cơ hội tâm sự với học muội mà thôi.
Bàng Hải không khỏi chậc chậc:
- Đừng xạo lá nữa, sao tôi không thấy cậu tìm tôi nói chuyện phiếm?
- Được rồi, tôi đúng là có hảo cảm với Sở học muội, nhưng người ta tạm thời vẫn chưa đồng ý đâu, các cậu đừng có nói bừa.
- Tạm thời? A phi, học muội đừng đồng ý với cậu ta, người này nhiều lời đường mật lắm, cẩn thận bị lừa!
Trịnh Khánh Long lộ ra nụ cười lịch sự:
- Không đồng ý tôi, còn có người khác có thể xứng với Sở học muội sao?
Sở Ti Kỳ bị bọn họ nói tới ngại, vừa định nói một câu đại học không có ý định yêu đương, nhưng sau khi ngẩng đầu thì sắc mặt lại đột nhiên trắng bệch, hai tay không tự chủ mà nắm lại.
Giang Cần: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-73.html.]
Lúc này Giang Cần đang đứng ở phía sau cùng của tất cả mọi người, không có quá nhiều động tác, cũng không có quá nhiều biểu tình.
- Hả?
Trịnh Khánh Long hơi sửng sốt, phát hiện Sở Ti Kỳ bỗng nhiên cất bước đi về phía nam sinh xa lạ phía sau, lông mi khẽ run, trên mặt thậm chí còn nổi lên hoảng loạn.
Mà Bàng Hải, Cao Đại Bằng và Đổng Văn Hào dời ánh mắt nhìn theo, cuối cùng tất cả đều rơi trên người Giang Cần đằng sau.
Sau ba giây sau, bọn họ thấy được một cảnh tượng đủ kinh động rớt cằm.
- Giang Cần, sao cậu lại tới cơ sở phía đông?
Giang Cần lui về sau một bước, lễ phép gật đầu:
- Tôi đi làm vài việc.
Nhìn hắn lui lại nửa bước, Sở Ti Kỳ có chút hoảng hốt:
- Cậu không nên hiểu lầm, người kia là học trưởng của Hội sinh viên khoa Luật chúng mình, anh ấy nói thông tin hồ sơ của mình có vấn đề, hẹn mình ra ngoài nói chuyện một chút.
- Đều được, hai người tán gẫu gì là chuyện của hai người, không cần phải quan tâm đến tôi.
- Đây là thái độ gì vậy? Những gì mình nói đều là sự thật!
Giang Cần bất đắc dĩ thở dài:
- Biết, tôi nghe thấy, nhưng tôi thật sự không quan tâm, cậu bận việc gì thì bận đi.
Sở Ti Kỳ dừng bước, cắn chặt môi mỏng, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước:
- Sao cậu lại không chịu nghe mình nói chuyện, cậu chính là muốn chọc giận mình!
- Mẹ nó tôi có chuyện gì sao?
- Giả vờ không quan tâm đến mình, giả vờ không thích mình, mình thừa nhận rất hữu dụng, là cậu thắng được chưa, mình đã sắp phiền muốn c.h.ế.t rồi, nhanh làm lành cho mình!
Giang Cần hít sâu một hơi:
- Tôi phải nói mấy lần cậu mới hiểu đây, tôi thật sự không thích cậu, không phải giả bộ, cậu đừng luôn coi tôi giống như bạn trai của cậu có được không? Chúng ta vốn không có quan hệ gì cả, cậu làm vậy tôi rất ngại!
Sở Ti Kỳ cố nén tính tình của mình, làm cho ngữ khí nhu hòa một chút:
- Chúng ta hòa thuận lại đi, mình có thể tha thứ cho cậu việc kỳ nghỉ hè không để ý tới mình, chúng ta hãy trở lại như trước kia đi.
- Mẹ kiếp, Sở Ti Kỳ, cô thật không coi người khác là người hả, cái miệng 35 độ của cô sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn lạnh lẽo như vậy chứ?
Giang Cần cảm thấy khó hiểu, căn bản không biết mạch não của Sở Ti Kỳ rốt cuộc dài như thế nào.
Trở lại lúc trước?
Tôi liều mạng theo đuổi cô, cô không chấp nhận tôi. Sau đó quay đầu ôm bạn trai mới và hỏi tôi có xinh không?
Mau đến một thừng nước tiểu vàng trực tiếp đuối c.h.ế.t ta luôn cho rồi, còn trùng sinh cọng lông a.
Sở Ti Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên có cảm giác bi thương từ đáy lòng trỗi dậy.
Nước mắt của cô vờn quanh hốc mắt, mũi quỳnh ửng đỏ, giờ phút này bỗng nhiên cảm nhận được cái gì gọi là gặp lại chỉ là người xa lạ.
Sơn thủy chớ tương phùng, đời này không gặp lại, từ đây xuân thu không dính dáng, phong nguyệt không liên quan.