Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 119

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:18
Lượt xem: 0

- Bạn học Phùng, bạn cũng học ở Học viện Tài chính sao?

- Ừ.

- Vậy chắc chúng ta cùng tuổi? Sinh nhật bạn là ngày nào?

- Ngày 3 tháng 2.

Phùng Nam Thư vừa nói chuyện, trong lòng vừa hậm hừ, tự hỏi sao Giang Cần vẫn chưa tới nữa, mình sắp không biết nên nói gì nữa rồi.

Xã giao phiền ghê, nếu tất cả mọi người đều thích sờ chân như cậu là tốt rồi.

Mà Hồng Nhan thì cúi đầu, làm bộ đang uống nước, nhưng trong lòng có chút hâm mộ, người cực kỳ tự tin quả thật sẽ tỏa ra aura đó.

Trong lúc nói chuyện, Giang Cần đã gọi xong món, bước ra từ phía trong Thực Vi Thiên:

- Lâu rồi không gặp, Hồng Nhan.

- Lâu rồi không gặp, mình còn tưởng là cậu hẹn nhầm người nên lúc tới có hơi lo lắng.- Hồng Nhan cười nhạt.

Giang Cần ngồi xuống, với tay rót trà:

- Thật ra hẹn cậu ra đây là muốn nói chuyện về việc cậu chuyển nghành.

- Sao cậu biết? - Hồng Nhan có chút kinh ngạc hỏi.

- Lúc trước mình gặp Tư Tuệ Dĩnh, cô ấy nói cho mình biết. Cô ấy rất lo lắng cho sự lựa chọn này của cậu, nhưng mà cô ấy không khuyên được cậu nên nhờ mình giúp.

- Cậu ấy đúng thật… là biết điểm yếu của mình mà.

Giang Cần uống một ngụm:

- Thật ra mình cũng tò mò, tại sao cậu phải chuyển ngành?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồng Nhan mím đôi môi đỏ thắm nói:

- Lúc trước cậu có nói, đại học rất tốt, có một mối quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng rất quan trọng. Nhưng mà mình với Sở Ti Kỳ vốn không thể chung sống hòa hợp với nhau được, bởi vì mỗi lần mình thấy cậu ấy mình đều rất bực.

- Vậy cũng không đến nỗi phải chuyển ngành chứ.

- Thật ra một phần cũng do nhà mình, ba mình rất mong mình có thể học một chút chuyên ngành thương mại.

Giang Cần nhìn cô:

- Tư Tuệ Dĩnh nói cậu rất tích học luật, như này không phải rất đáng tiếc sao?

Hồng Nhan lắc đầu khẽ cười:

- Thật ra Tuệ Dĩnh hiểu lầm rồi, mình không phải vì thích luật mà chọn luật, mình chỉ là chọn học luật rồi mới khiến bản thân thích học luật, bây giờ coi như chuyển sang chuyên nghành khác cũng không có gì khác biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-119.html.]

- Không phải nhất thời kích động?

- Chắc chắn không phải.

Phùng Nam Thư ngồi bên cạnh lặng im, đột nhiên cô nhớ tới câu nói nổi tiếng trong “Thiếu nữ mắt quỷ”:

- Đừng vì những ý kiến của người khác mà thay đổi sự lựa chọn của mình, hãy làm điều mà mình cho là đúng.

Hồng Nhan hơi ngẩn người, nhìn về phía tiểu phú bà, ánh mắt có chút sùng bái nói:

- Bạn học Phùng, mình thật sự rất hy vọng có thể sống tự tin như cậu.

- …

Giang Cần sững sờ mà nhìn hai người này, nghĩ hai người này có phải có hiểu lầm gì không? Lá gan của tiểu phú bà có khi còn nhỏ hơn hạt đậu, ra ngoài một mình cũng không dám, cả ngày chỉ biết ngủ, làm gì có nửa đồng tự tin nào.

Sau đó hắn lại nhìn về phía Phùng Nam Thư đang ngồi yên lặng ở kia, trong lòng thầm nói tiểu phú bà cô oán mình tôi là được rồi, tiểu phú bà cô lại đang diễn với tôi đấy hả?

- Bạn Phùng, mình có một chuyện cần cậu tư vấn, cậu có thể trả lời giúp mình chứ?

- Cậu nói đi. – Phùng Nam Thư tự tin gật đầu.

- Nếu như cậu rất thích một người, mà người ấy lại không thích cậu, cậu sẽ làm gì? – Hồng Nhan vừa nói vừa cắn môi.

Ánh mắt Phùng Nam Thư bỗng trở nên lạnh lẽo:

- Kết cục khi làm người yêu khả năng cao là cả đời không qua lại với nhau nữa, thậm chí có thể kết thù, này thì quá viễn tưởng rồi.

- Hóa ra là vậy à.

Ánh mắt Hồng Nhan không khỏi có chút ảm đạm, một lúc lâu sau cô cười nhạt một tiếng, rồi ngẩng đầu, nhưng cô cảm thấy hình bóng Phùng Nam Thư đang phát sáng không ngừng trong bầu trời nhá nhem đen tối ở nơi này.

Giang Cần cười, trong lòng thầm nói, hai người đúng thật một người dám dạy một người dám học.

Hồng Nhan với Giang Cần tổng cộng hẹn nhau ba lần đi ăn cơm, bữa thứ nhất chưa được hai miếng đã đánh nhau rồi, bữa thứ hai ít nhiều gì cũng ăn được hai miếng, thế rồi lại đánh nhau.

Đây là bữa ăn thuận lợi duy nhất, nhưng Hồng Nhan cảm thấy áp lực chẳng kém hai bữa trước là bao.

Phùng Nam Thư á, quá thật chói mắt!

Cô nàng vẫn ngồi đoan trang ở đó, không nói lời nào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bóc vỏ tôm, sau đó ánh mắt tùy ý quét qua, ánh mắt lạnh lẽo mang đến cho người ta cảm giác bị áp bức rất mạnh, hoàn toàn là cái kiểu mình không làm gì cũng chẳng sợ người ta không để ý.

- Cậu ăn không? – Phùng Nam Thư nắm một đoạt nhỏ đuôi tôm hỏi.

- Tớ tự bóc được mà, cảm ơn nhé. - Hồng Nhan nhẹ nhàng khoát tay.

Lúc này Giang Cần không ngồi ở bàn, mà đang đứng hóng mát trò chuyện vài ba câu với ông chủ trên bậc thang của Thực Vi Thiên.

Đương nhiên rồi, kiểu như Giang Cần tán gẫu với người ta dĩ nhiên là có mục đích, một là muốn hỏi thăm mức giá thuê nhà ở đây, hai là tìm hiểu đôi chút cảm nhận về nghành nghề dịch vụ ăn uống.

Loading...