Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:16
Lượt xem: 0

Hẹn đi ăn với Hồng Nhan đã là chuyện của hôm qua, bởi vì cho dù là bạn bè hay được người ta nhờ giúp đỡ thì sau khi biết cô nàng muốn chuyển ngành cũng nên hỏi thăm một câu.

Ngoài ra vẫn chưa giải quyết được việc tìm chỗ làm cố định, nên Giang Cần định đi vòng quanh trường một phen, xem xem có sạp hàng nào phù hợp để thuê không.

Khu phía đông của Lâm Đại cách trường chính không gần lắm, mà nơi gần nhất giữa hai nơi chính là con phố phía nam.

Ngoài một con đường dành cho người đi bộ nơi đó còn có một con phố dành cho những người buôn bán, những cửa hàng ở đó đều cho người ta thuê, ở đây tìm một nơi làm việc đến lúc đội ngũ kỹ thuật của trường chính và đội ngũ nội dung của trường đông có hoạt động gì đi đến đó cũng tiện.

Có điều chính bởi vì do nơi này gần trường nên tiền thuê nhà rất đắt, hơn nữa người muốn chuyển đi không nhiều, chỉ đành xem vận may vậy.

Hoàng hôn, bóng tối đang dần kéo đến.

Những đám mây đỏ rực vắt ngang trên cao, nửa mảnh trời tựa như bị nó thêu đốt.

Phùng Nam Thư ở phía sau Giang Cần, cô đeo đôi giày da màu đen, lộc cộc mà bước theo hắn.

Làn da của tiểu phú bà trắng như tuyết, dáng người cao gầy, vòng eo thon gọn, váy đen dài đung đưa theo gió, thắt lưng màu đỏ kia như tô điểm thêm cho chiếc váy đen, cả người tỏa ra khí chất của một vị ngự tỉ.

Nhưng có ai biết rằng, cô nàng thực ra là một người thích tìm Giang Cần làm nũng, một em gái vừa đáng yêu lại có chút ham ăn.

- Cậu ở đây đợi một chút, mình đi gọi món, không được chạy loạn.

- Giang Cần, mình muốn ăn tôm.

- Sao cậu cứ thích ăn mấy thứ sắc màu thế?

Phùng Nam Thư hơi nhíu chiếc mũi đẹp, sau đó cô nàng vuốt vuốt váy, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lạnh như băng, trỗng rỗng đến vô tận.

Những nam sinh bên đường không tự chủ được bị cô nàng hấp dẫn, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào trạng thái lạnh lùng băng giá kia.

Màu đen vốn mang vẻ trang trọng, mà giờ đây còn được tô điểm bởi sắc đỏ nhìn thoáng qua tưởng như diêm dúa, cộng thêm với gương mặt ngũ quan tinh xảo kia giờ không chút biểu cảm, khiến người ta có cảm giác áp bách ập thẳng vào mặt.

Trạng thái này của cô nàng rất giống hồi học cấp ba, không nói không rằng không biểu cảm vô tâm, khiến người ta hiểu nhầm cô nàng là đúng là nữ thần băng lãnh hoàn hảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-118.html.]

Mà trong lúc Giang Cần gọi món, Hồng Nhan đã từ cơ sở phía Đông đến con phố Nam.

Hôm nay cô nàng mặc một chân váy caro, phối với một đôi giày trắng, cảm giác rất giống học sinh, mang đến cảm giác thanh xuân ngọt ngào.

- Giang Cần, tôi đến rồi.

- Tôi cũng đến rồi, ở bàn số bảy Thực Vi Thiên.

- Được, để tôi đến đó.

Sau khi cất điện thoại di động, Hồng Nhạn thở nhẹ ra một hơi, cô nhìn ánh đèn sáng trưng trên bàn ăn ngoài trời số bảy, chấn chỉnh tâm trạng rồi bắt đầu bước tới.

Từ sau ngày xảy ra chuyện ở phố Nam, Hồng Nhạn đã biết rõ mình bị Giang Cần khéo léo từ chối, từ đó hai người cũng không liên lạc với nhau, ngay cả chúc ngủ ngon cũng đã dừng lại từ một tuần trước.

Cho nên hôm qua lúc Giang Cần nhắn tin hỏi cô có muốn ra ngoài ăn một bữa không, Hồng Nhạn cảm thấy rất bất ngờ.

Cô không biết có phải Giang Cần gửi nhầm người rồi không, nhưng vẫn không kìm lòng nhận lời tới.

Nhưng khi Hồng Nhan tới trước cửa Thực Vi Thiên, trái tim nhỏ của cô không tự chủ mà run lên.

Không vì lý do gì khác, chỉ là vì người đang ngồi ở bàn số bảy là một cô gái rất xinh đẹp, đang ngồi nghiêm túc ở đó, tư thế đoan trang, đôi con ngươi sâu thẳm, gương mặt không biểu cảm, cả người tỏa ra ánh hào quang.

Cho dù nơi đây chỉ là một quán nhỏ vỉa hè, xung quanh toàn tiếng cười đùa, cũng không thể khiến cô nàng bị vấy bẩn bởi không khí thô tục nơi đây.

Hồng Nhan vẫn luôn tin tưởng vào nhan sắc của mình, nhưng đứng trước mặt cô gái này cô cảm nhận được áp lực đè nén, cô cảm thấy bất kể là ánh mắt hay trang phục cũng như biểu cảm của người nọ lạnh lẽo như muốn nói muốn sống đừng có tới gần, khiến người ta có cảm giác chỉ có thể đứng từ xa mà không dám khinh nhờn người đang ở đó.

Hồng Nhan nhìn lại số trên phát, nhận thấy mình tìm không sai, vì vậy có chút căng thẳng, ngồi xuống trước ánh nhìn soi mói của Phùng Nam Thư.

- Xin chào, tôi tên Hồng Nhan.

- Phùng Nam Thư, bạn tốt nhất cả đời này của Giang Cần.

Hồng Nhan cảm thấy có chút nghẹt thở, đôi môi anh đào hồng nhuận không nhịn được mà bặm lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hào quang của cô gái này mạnh quá, nhất là giọng nói lạnh lùng lại vừa có âm điệu khí phách, thực sự rất có cảm giác áp bách.

Bản thân Hồng Nhan cũng là kiểu con gái trưởng thành, nhã nhặn. Nhưng cô có cảm giác mình có làm gì cũng không thể đạt tới cảnh giới như người kia, đối diện với người con gái này, mặc dù cô nàng chỉ ngồi đoan trang ở đó, cũng khiến Hồng Nhạn sinh ra cảm giác tự xấu hổ về mình.

Loading...