Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:14
Lượt xem: 0

Một người đang xếp mấy ngôi sao bằng giấy, một người đang xem chương trình truyền hình.

Cảm giác quen thuộc này làm cho Giang Cần nhớ tới kiếp trước, đúng như hắn nghĩ tới, chỗ nào cũng không thiếu người lười biếng.

- Xin khởi nghiệp? Điền vào tờ đơn trước, sau khi thông qua được vòng sơ thẩm sẽ có người liên hệ với bạn. - Học tỷ xếp ngôi sao nói ngắn gọn về quy trình.

Giang Cần cầm lấy mẫu đơn, điền vào đầu bảng:

- Quá trình xét duyệt mất chừng bao lâu?

- Chắc là phải mất khoảng một tháng đi? Bạn là sinh viên mới nhập học hả? - Học tỷ gấp ngôi sao nhìn thoáng qua thông tin ở bên trong, vẻ mặt ngạc nhiên.

- Nếu như tân sinh viên thì thời gian xét duyệt có thể ngắn hơn, vậy thì tôi đúng là tân sinh viên.

Học tỷ kia đảo mắt lại xếp thêm một ngôi sao:

- Học đệ, chuyện tân sinh khởi nghiệp không thực tế đâu.

Giang Cần không đồng tình với lời cô nói, hỏi ngược lại một câu:

- Trường chúng ta có nhiều người lập nghiệp không?

- Nhiều lắm, nhưng bình thường đều là nghiên cứu sinh đi theo lão giáo sư làm dự án, hoặc là sinh viên tiến sĩ tổ chức một nhóm riêng biệt, sinh viên đại học khởi nghiệp không nhiều lắm, tân sinh viên thì mới chỉ có một mình cậu.

- Nghe thật tuyệt, tôi đây thích làm người đầu tiên.

Vừa dứt lời, nam sinh xem TV bỗng nhiên cười ra tiếng:

- Học đệ, cậu khỏi cần điền.

Bút trong tay Giang Cần hơi dừng lại:

- Tại sao?

- Sinh viên năm nhất đến xin dự án khởi nghiệp đa số đều là vì tín chỉ, nộp tài liệu dự án xong rồi ngừng luôn. Ở đây chúng tôi thấy nhiều lắm, đừng nói thầy Nghiêm, cho dù là chúng tôi cũng không có khả năng cho cậu qua.

Giang Cần cất bước đi tới, nhìn thoáng qua máy tính:

Vân Mộng Hạ Vũ

- Chiếc điện thoại thần kỳ? Nữ chính là một cô gái ngốc, nhưng rất xinh đẹp.

Nam sinh đang xem phim truyền hình ngẩng đầu lên:

- Cậu xem nó rồi à? Tôi nói cho cậu biết, tôi thích nhất là cô nàng ngốc!

- Vậy đoạn kết anh xem chưa?

- Vẫn chưa xem, ở ký túc xá không có máy tính, mỗi ngày chỉ có thể xem hai tập ở đây.

- Tại lần cuối cùng, Cô ngốc cưỡng chế thao tác bất hợp pháp, sau đó dùng hết năng lượng, trực tiếp gào thét, Lục Tiểu Thiên khóc không còn hình người, đến bây giờ tôi vẫn không dám xem lại, quả thực là ám ảnh.

- ......

Giang Cần lại trở về phía học tỷ xếp ngôi sao, chỉ vào dòng trống ở giữa:

- Chỗ ghi chú này để viết cái gì vậy chị?

Học tỷ kia vẫn tiếp tục gấp ngôi sao:

- Học đệ à, tân sinh viên xin kinh phí hỗ trợ khởi nghiệp khẳng định sẽ không được xét duyệt, nếu không tin thì cậu tùy tiện viết đi.

- Viết gì cũng được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-117.html.]

- Ừm.

Giang Cần nhìn thoáng qua bình thủy tinh trên bàn, phía trên được thắt một cái thiệp, Tào Hinh Nguyệt yêu Trần An Hoa.

Ai, một nữ sinh viên tốt, kết quả lại là si mê tình yêu.

- Được rồi, tôi viết xong rồi.

Học tỷ gấp ngôi sao cầm tờ đơn lên xem, thông tin cơ bản rất bình thường. Chỉ đơn gian là tân sinh viên thôi, những thứ khác cũng bình thường không có gì lạ, nhưng dòng chữ trong ghi chú kia lại làm cho cô thiếu chút nữa tức hộc máu.

【Yêu đương chó cũng không thèm】

Học tỷ gấp ngôi sao nhìn bình sao đã sắp bị lấp đầy, trong lòng tự nhủ đây là đang châm chọc tôi suốt ngày yêu đương à?

Nhưng thời gian đại học tốt đẹp như vậy, không yêu mới đáng tiếc, về phần khởi nghiệp sao?

Loại giấc mộng không thực tế này chỉ có những tân sinh viên ngốc nghếch mới đi làm, sau này tìm một công việc, làm công ăn lương không tốt sao?

Chờ Giang Cần đi, cửa văn phòng khởi nghiệp lại bị đẩy ra, một ông lão mặc trang phục Tôn Trung Sơn đi vào, nhất thời khiến hai học sinh trực ban bị dọa sợ không nhẹ.

Học trưởng luống cuống tay chân rút tai nghe ra, tắt phim truyền hình đi, học tỷ thì ôm bình sao của mình đặt lên đùi, giả vờ không làm gì cả.

Lão giáo sư nhìn học tỷ gấp ngôi sao một cái, khẽ nhíu mày lại, sau đó đưa tay cầm tờ đơn trên bàn lên:

- Lại có người nộp đơn hả?

- Vâng, là tân sinh viên năm nhất, em đã nói rõ rồi, nộp đơn cũng vô dụng thôi, nhưng cậu ta vẫn không tin ạ.

- Lần sau đừng làm những việc này trong văn phòng, thời thanh xuân thật đẹp biết bao nhiêu đều bị lãng phí hết rồi!

- Đã biết rồi thưa thầy.

Nghiêm lão đầu cầm lấy và nhìn thoáng qua đơn đăng ký, trong lòng tự nhủ viết cái chó má gì đây, diễn đàn sinh viên đại học? Thứ này đã có một cái, làm thêm một cái thì có lợi ích gì đâu? Nhưng câu cuối cùng viết không tệ, yêu đương chó cũng không thèm. Người trẻ tuổi hiện nay rất ít người hiểu được đạo lý này, vậy nên mới có nhiều người bỏ hoang thanh xuân ở trường.

Vì câu nói này, lão giáo sư đeo kính lão lên, trở lại bàn làm việc và nhập địa chỉ trang web.

Hả?

Hình như có chút đồ vật.

Chưa thể chắc chắn, cần nhìn thêm.

Cùng lúc đó, Giang Cần ra khỏi văn phòng khởi nghiệp, tìm một cái ghế ngồi nghỉ ngơi, lông mày hơi nhíu chặt.

Thời gian phê duyệt của dự án khởi nghiệp là một tháng?

Đến lúc đó đừng nói chuyện hoa khôi trường, thức ăn cũng đã nguội. Xem ra mình không thể quá dựa vào sự hỗ trợ khởi nghiệp của trường, phải tự mình nghĩ biện pháp càng đáng tin cậy hơn. Đương nhiên, phương thức nhanh nhất là thuê một địa điểm. Nhưng địa điểm trong trường không phải nói muốn thuê liền có thể thuê được, ngoài trường thì cách quá xa, ngược lại sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.

Tích tích tích.

Giang Cần lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua màn hình QQ, phát hiện một con mèo Felis ngốc ngếch đang nhảy lên.

- Ngủ ngon, Giang Cần.

- Bây giờ mới năm giờ chiều.

- À.

- Buổi tối vốn là có hẹn với người khác, như vậy đi, cậu ở dưới lầu chờ mình, cho phép cậu cọ một bữa cơm đấy.

Giang Cần phản hồi tin nhắn QQ của Phùng Nam Thư xong, tiếp đó đứng lên đi về phía ký túc xá nữ.

Lúc này tiểu phú bà đã sớm chờ ở dưới lầu, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen, phối với một cái thắt lưng màu đỏ, lộ ra hai chân thon dài, mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai, thiếu đi vài phần ngây thơ, lại thêm vài phần lãnh diễm.

Loading...