Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:20
Lượt xem: 0
- Ài, nghề dịch vụ ăn uống này khó làm lắm, làm cả năm chẳng kiếm được mấy đồng, sinh viên như mấy cậu tốt hơn. Sau này ra tìm một công ty, cả ngày ngồi trong văn phòng hưởng điều hòa. Nào như bọn tôi, ngày nào cũng đi sớm về khuya.
Ông chủ của Thực Vi Thiên nói rồi, lấy từ xong túi ra một chiếc chìa hóa BMW, ngắm nghía hết lần này đến lần khác, sau đó nhấn nhẹ một cái, đèn xe ở phía đối diện đồng thời lóe lên.
- 5 series? Người làm công muốn mua cũng không dễ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe kia ở phía đối diện.
- Cũng được, mua cho thằng con, mà nó chê quá rẻ nên không thèm lái, hết cách, tôi đành tự lái nó thôi, nhưng thật ra tôi thích Audi hơn.
Ông chủ Thực Vi Thiên nói như thể chẳng có gì to tát lắm, đưa tay với bao t.h.u.ố.c lá Trung Hoa trên bàn, lấy một điếu.
Giang Cần méo cả miệng, rồi, ông đang khịa tôi đấy hử? Hai ta kết thù từ đây, chờ mai tôi tìm chú Cung mượn chìa khóa con xe Bentley, chờ đến lúc đấy chúng ta sẽ bàn tiếp.
Hồi lâu sau, hắn quay về bàn cơm, thấy Phùng Nam Thư và Hồng Nhan đang vừa ăn vừa tám chuyện, tôm trong đĩa sắt giờ đã thấy đáy, thức ăn trên bàn cũng không còn dư lại bao nhiêu.
- Các cậu đang nói chuyện gì vậy? - Giang Cần kéo ghế ngồi xuống.
Hồng Nhan ngước mắt lên nhìn hắn:
- Bạn Phùng dạy mình nhiều triết lý mới trong cuộc sống lắm, mình cảm thấy rất bổ ích.
- ?
Giang Cần cả người tê dại, trong lòng thầm hỏi hai người này làm cách nào mà bắt được tần số của nhau? Phùng Nam Thư mấy hôm trước còn ngồi trên xe rất vui vẻ, cô nàng này giảng triết lý cuộc sống sẽ như nào?
Vỏ chuối lớn hơn thịt chuối?
- Giang Cần, có hơi muộn rồi, mình phải về trước đây. Về chuyện chuyên nghành mình sẽ lựa chọn cẩn thận, cậu không cần lo đâu.
Hồng Nhan vén váy đứng dậy, cẩn túi da đặt trên băng ghế lên, nghiêm túc bảo đảm với Giang Cần.
Nhìn bóng lưng Hồng Nhan rời đi, Giang Cần không khỏi nghiêng người nhìn theo, hắn nhìn chằm chằm bắp chân nhỏ trắng nõn dưới làn váy trắng, lông cậu nhíu lại.
Nghe xong mấy cái nhân sinh triết lý của tiểu phú bà vậy mà vẫn chưa bị què ?
- Cô lấy mấy cái triết lý trong truyện mạo hiểm kỳ huyễn của thiếu nhi ra lừa người ta à?
Phùng Nam Thư bị tôm làm cay đến mức đỏ hết cả cái miệng nhỏ, cuối cùng không nhịn được phải thè một đoạn lưỡi nhỏ ra:
- Giang Cần, cay c.h.ế.t mất! Mình muốn uống nước!
Giang Cần vội vội vàng vàng đi mua cho cô nàng chai nước, thấy cô nàng vội vàng uống một ngụm, sau đó hai mắt đẫm lệ tiếp tục ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-120.html.]
- Đỡ hơn chưa?
- Đỡ nhiều rồi, chỉ là miệng còn hơi tê thôi.
Cùng lúc đó, Hồng Nhan trở về cơ sở trường phía đông, vừa đẩy cửa AOuKKZqpḢ túc xá ra đã thấy Sở Ti Kỳ đang ngồi học trên bàn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, trong ánh mắt lóe lên một tia chất vấn.
Hồng Nhan vờ như không nhìn thấy, vòng qua bàn học, lấy đồ rửa mặt trên giá đựng đồ đặt trên bàn, không ngờ giây tiếp theo lại bị Sở Ti Kỳ gọi lại.
- Cậu gặp Giang cần à?
- Không liên quan đến cậu. - Hồng Nhan từ tốn nói một câu, rồi bước vào phòng vệ sinh.
Sở Ti kỳ tức muốn c.h.ế.t rồi, lập tức đuổi theo:
- Tôi đã bảo với cậu, nếu hai ta cạnh tranh công bằng, cậu đi gặp cậu ấy thì phải nên nói cho tôi!
- Tôi đi gặp cậu ấy là nói chuyện chính sự. – Hồng Nhan nặn kem đánh răng bôi lên bàn chải.
- Nếu là bàn chính sự, vậy càng cần gì phải tránh người.
- Sở Ti Kỳ, nếu như cậu muốn gặp Giang Cần cậu có thể tự đi tìm cậu ta, tôi cũng chẳng ngăn cản cậu, cậu cứ so đo với tôi làm gì?
Đôi mắt Sở Ti Kỳ bỗng long lanh:
- Nhưng cậu ấy xóa QQ của tôi, block tôi, tôi định dùng điện thoại của Tuệ Như gọi cho cậu ấy, kết quả cũng bị cậu ấy block.
- Không phải rất rõ rồi sao? Cậu ấy không muốn dính líu đến cậu nữa.
- …
Sở Ti Kỳ ngồi trên gường, nước mắt tuôn ra thấm ướt làn mi cong. Đến tận lúc này, cô coi như tự tin đến đâu cũng biết Giang Cần là làm thật, chẳng phải cái gọi là lạt mềm buộc chặt gì hết, cũng không phải cậu ta hành động theo cảm tính, cậu ta thật sự không thích cô.
Nhưng cô vẫn không hiểu nổi, sao Giang Cần có thể hoàn toàn hết thích mình được, giống như sạch sẽ không còn một vết tích nào cả.
Trước hôm thi tốt nghiệp, hắn còn nói muốn học cùng một trường với mình, kết quả vừa thi đại học xong hắn như biến thành một người khác.
Mình vốn chưa chuẩn bị kịp, không có thời giản phản ứng lại.
Bây giờ, hắn cứ như vậy mà trở ra, còn mình lại ngồi đây lại khó chịu không thôi, cuối cùng là tại vì sao chứ!
Hồi lâu sau, Hồng Nhan rửa mặt xong quay trở lại phòng ngủ, nhìn gương mặt đang căm giận của Sở Ti Kỳ rồi lắc đầu.
Cạnh tranh công bằng gì đây, chẳng qua là mong muốn đơn phương thôi.
Phùng tỷ tỷ lạnh lùng kia, không phải cứ đem bừa hoa khôi trường đến là so được đâu, cả bạch nguyệt quang như người kia cũng nguyện lòng đi theo Giang Cần, Sở Ti Kỳ cứ luôn miệng đòi khảo nghiệm người ta, thật là khôi hài.