Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:05
Lượt xem: 1
Cô vốn đã sợ đám đông, huấn luyện quân sự đã là phạm vi cực hạn mà cô có thể chịu đựng, đi lễ duyệt binh? Đứng ở hàng đầu? Đối mặt với hàng ngàn người lạ? Người bình thường cũng cảm thấy nhũn chân, huống chi là cô vốn đã sợ giao tiếp.
Tiểu phú bà nhìn sang đội hình bên cạnh, nhưng không tìm thấy bóng dáng Giang Cần, vì thế hai tay nắm chặt mép mũ, đôi môi hồng nhuận mím lại.
Khuyên tới khuyên lui, Hội trưởng Hội Sinh viên Chu Phượng nhịn không được, quay đầu nhìn Cao Văn Tuệ và Phạm Thục Linh:
- Hai người không phải là tỷ muội tốt của em ấy sao? Khuyên một chút đi, đây chính là chuyện tốt.
- Ah, chúng em không khuyên được, tính tình của Nam Thư rất bướng bỉnh. - Cao Văn Tuệ xua tay từ chối.
Chu Phượng đau đầu:
- Vậy có ai khuyên được?
Phạm Thục Linh nhìn thoáng qua đội hình của lớp 3:
- Người có thể khuyên cô ấy còn chưa tới.
- Ai cơ? Cố vấn của các em hả? - Chu Phượng hỏi.
- Cố vấn cũng không khuyên được, chỉ có người kia mới khuyên được.
Phùng Nam Thư nghe xong liền kéo Cao Văn Tuệ sang một bên:
- Giang Cần khuyên tôi cũng sẽ không đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Nói bậy, cậu ta khuyên cậu, cậu chắc chắn đi vội. - Cao Văn Tuệ đã nghiên cứu thấu đáo Phùng Nam Thư.
Đang lúc nói chuyện, Giang Cần từ cửa lớn sân thể dục đi vào, tất cả mọi người trong đội đều đồng loạt quay đầu nhìn sang, miệng hô đến rồi.
Mọi người ở đây đều biết Phùng Nam Thư rất thích ở gần Giang Cần, phỏng chừng chỉ có Giang Cần khuyên thì cô mới đi, cho nên tất cả mọi người khá là chờ mong sự tình sắp xảy ra.
- Lão Giang lại muốn trang bức, hâm mộ c.h.ế.t tôi rồi! - Chu Siêu chua không chịu được.
Nhâm Tự Cường hơi sửng sốt:
- Trang bức như thế nào?
- Người của Hội Sinh viên khuyên cả buổi nhưng vô dụng, đợi lát nữa Giang Cần tới, chỉ nói một câu đã khiến tiên nữ này ngoan ngoãn đồng ý, như vậy còn không phải trang bức sao? - Chu Siêu phảng phất đã nhìn thấu tất cả.
Nhâm Tự Cường nhịn không được xen vào, cảm giác cả người đều giật mình:
- Mẹ kiếp, quả thật rất trang bức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-112.html.]
- Ai, lại để cho Giang Cần phun, mấy hôm trước bị phun còn chưa tắm rửa sạch sẽ đâu!
Cùng lúc đó, người của Hội Sinh viên cũng nhìn qua, phát hiện là một học sinh đến muộn nên cũng không để ý nhiều. Mỗi năm trong nhóm tân sinh viên đều sẽ có mấy cái gai, ưa thích đi trễ, tự do tản mạn. Những học sinh cũ như bọn họ đã thấy quá nhiều, vì thế lại tiếp tục chú ý vào Phùng Nam Thư.
Nhưng Giang Cần đến gần nhìn, phát hiện Phùng Nam Thư đang ở giữa đám đông, vì vậy không mời tự đến, trực tiếp chen vào đội ngũ lớp 4:
- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?
- Đây là học trưởng học tỷ của Học viện Tài chính, bọn họ muốn Phùng Nam Thư cầm cờ đi trước đội hình. - Cao Văn Tuệ dùng hai câu đơn giản để nói rõ tình huống.
Chu Phượng nhướng mày:
- Chỗ người khác làm việc, cậu bạn không liên quan này tự giác đi huấn luyện quân sự, đừng tham gia náo nhiệt, chuyện này không liên quan đến cậu.
- Báo cáo học tỷ, Phùng Nam Thư chỉ nghe lời cậu ta. - Cao Văn Tuệ đột nhiên lên tiếng.
Phùng Nam Thư nghe xong liền nghiêm túc gật đầu:
- Tôi chỉ nghe Giang Cần.
Nam cán sự tại hiện trường biến sắc, không khỏi cẩn thận đánh giá Giang Cần một cái, thiếu nữ xinh như tiên này vừa nhập học đã có bạn trai rồi? Này vô lý nha, hơn nữa người này rõ ràng là bình thường không có gì lạ, dựa vào đâu lại là cậu ta?
- Cậu là bạn trai em ấy à? Vậy cậu mau khuyên em ấy đi, ngày mai lúc duyệt binh cầm cờ giúp Học viện Tài chính chúng ta. - Chu Phượng chỉ chỉ Phùng Nam Thư.
Giang Cần trực tiếp xua tay từ chối:
- Học tỷ đừng nghĩ nữa, lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn cả hạt đậu, chị nên chọn người khác đi.
- Là cậu không thể khuyên được? - Chu Phượng dùng phép khích tướng vô cùng thành thạo.
- Khuyên được cũng không thể khuyên a, tôi biết cô ấy nghe tôi, lại còn đi khuyên cô ấy đi làm việc không thích? Ai lại làm chuyện nhảm nhí như vậy?
Nghe được những lời này, sắc mặt Nhâm Tự Cường và Chu Siêu "Bá" một cái liền trắng bệch, mẹ kiếp, không bị phun mặt, nhưng bị người mắng, lại tìm không được chứng cớ.
Chẳng lẽ bọn họ và Giang Cần khác nhau ở điểm này sao?
Cùng lúc đó, Tống Tình Tình và Tưởng Điềm đều nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau, trong biểu tình có vô hạn cảm thán, ngay cả đôi mắt cũng lóe ra sự hâm mộ và khát vọng.
Có một số người nhìn như vô tâm, nhưng không ngờ lại ôn nhu như vậy.
Người của Hội Sinh viên rốt cuộc hết cách, chỉ có thể đi đội hình khác tìm người. Dù sao Học viện Tài chính cũng là khoa có số lượng sinh viên nhiều nhất Lâm Đại, không tìm được cấp bậc như Phùng Nam Thư, nhưng người đẹp chắc chắn không thiếu.
Sau một lúc lâu, Giang Cần trở về đội hình, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Phùng Nam Thư đang quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có duy nhất sung sướng.
Giang Cần bỗng nhiên có cảm giác, tiểu phú bà tin tưởng chắc chắn hắn sẽ từ chối, cho nên mới yên tâm giao quyền lựa chọn cho hắn. Cô tuyệt không ngốc, bất luận kẻ nào đánh giá thấp cô đều sẽ phải hối hận.