Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:07
Lượt xem: 0
Buổi chiều, huấn luyện quân sự kết thúc.
Giang Cần từ sân thể dục trở về ký túc xá, m.ô.n.g còn chưa chạm ghế đã nhận được điện thoại của Tô Nại, cô nói bọn họ ăn cơm ở nhà hàng Nam Sơn, hỏi hắn có muốn tới hay không.
Giang Cần đồng ý, thầm nghĩ Tô Nại vẫn rất hiểu chuyện, ăn ngon uống ngọt cũng không quên ông chủ của mình, quả nhiên khi đi đúng hướng cô càng đi càng xa.
Nhưng một giây sau, lời nói của Tô Nại khiến nụ cười của hắn đã tắt.
- Ông chủ, kinh phí thâm hụt rồi, nhớ mang ví tiền đến chuộc chúng tôi!
- Tô Nại, sao con đường này lúc rộng lúc hẹp vậy?
- ?
Thay quần áo, đi tới nhà hàng Nam Sơn, Giang Cần đi khắp nơi tìm người, kết quả không tìm được Tô Nại, lại bất ngờ đụng phải Tư Tuệ Dĩnh của khoa Luật.
Cô đang ngồi ăn cơm cùng ba nam hai nữ, lúc nhìn thấy Giang Cần cũng sửng sốt, đôi đũa trong tay lập tức dừng giữa không trung.
Ánh mắt Giang Cần lạnh nhạt, cũng không có làm ra biểu tình gì, làm như không biết và đi thẳng vào trong, nhưng không ngờ lại bị Tư Tuệ Dĩnh ngăn lại.
- Giang Cần, đã lâu không gặp.
- …
Tư Tuệ Dĩnh thấy hắn không nói lời nào, vì thế tự lên tiếng:
- Lần trước thật ngại quá, là tôi không hiểu rõ ràng, lúc về nghe Tuệ Như nói tiền căn hậu quả, tôi mới biết được mình đã đi quá xa, cậu có thể tha lỗi cho tôi không?
Giang Cần nhẹ nhàng gật đầu:
- Quên đi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại, lúc ấy lười giải thích, hiện tại cũng không đáng để bụng.
- Được rồi, cậu đến một mình à? Đúng lúc mấy cán bộ của lớp Luật học 2 chúng tôi tụ tập, cậu có muốn tham gia không?
Giang Cần nghe xong, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, nhưng Tư Tuệ Dĩnh lập tức bổ sung một câu:
- Cậu yên tâm, Ti Kỳ không đến, cô không thuộc ban cán sự, bên trong chỉ có mấy người chúng tôi.
- À, ra vậy, thế cũng được.
Giang Cần lập tức thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hắn đang dị ứng nghiêm trọng với tiểu tiên nữ, nhất là nghe được câu "mình không cho phép cậu làm thì cậu không được làm", "mình nói cái gì thì phải là cái đó", thì nỗi sợ hãi trong lòng hắn liền vọt tới Thiên Linh Cái.
Nhưng trong lúc hai người đang nói chuyện, lớp trưởng lớp Luật học 2 đột nhiên đứng lên:
- Giang Cần đúng không? Xin chào, tôi là Lưu Hi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-113.html.]
- ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần hơi sững sờ, thầm nghĩ anh bạn này thật là nhiệt tình, ngay cả người không quen biết cũng chào hỏi, nhưng câu nói tiếp theo của Lưu Hi khiến da đầu hắn tê dại.
- Tôi cũng đang theo đuổi bạn học Sở Ti Kỳ.
- Cậu nói vậy là sao? Đừng, ngàn vạn lần đừng, tôi kinh sợ.
- ?????
Lưu Hi hơi sửng sốt, thầm nghĩ vừa rồi Tư Tuệ Dĩnh còn đặc biệt nhắc tới Sở Ti Kỳ, cậu cũng rất để ý có ai trên bàn, hàm ý trong đó còn không rõ ràng sao?
Tư Tuệ Dĩnh ho khan một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ nói:
- Lớp trưởng đừng hiểu lầm, Giang Cần và Ti Kỳ không có quan hệ gì, bọn họ chỉ là bạn học tốt nghiệp trung học mà thôi.
- À à, bạn thời trung học. Ngại quá, là tôi hiểu lầm.
Lưu Hi là muốn ám chỉ tuyên thệ chủ quyền, không nghĩ tới lại là vơ nhầm đũa, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
- Không sao, các cậu ăn ngon miệng. Bên tôi cũng có tiệc rượu, không quấy rầy nữa, xin phép đi trước.
Giang Cần xoay người muốn rời đi, kết quả lại bị Tư Tuệ Dĩnh gọi lại:
- Giang Cần, tôi cảm thấy tôi có một chuyện nên nói với cậu.
- Nếu là chuyện của Sở Tư Kỳ thì đừng nói, tôi không có hứng thú nghe.
Lời nói của Giang Cần vô cùng trắng trợn, cũng làm cho ban cán sự lớp Luật học 2 ở một bên cảm thấy mờ mịt. Sở Ti Kỳ thỏa đáng là một nữ thần a, khuôn mặt xinh xắn, dáng người cao gầy, học trưởng trong khoa Luật học muốn theo đuổi cô nhiều vô số kể, sao lại ở trong miệng người này lại trở nên đáng sợ như vậy?
Nhưng Tư Tuệ Dĩnh không để ý tới những người khác nghị luận thế nào, mà là suy nghĩ một lúc lâu rồi mở miệng:
- Tôi không nói về chuyện của Sở Ti Kỳ, là Hồng Nhan. Cô ấy đã đệ đơn xin chuyển khoa, dự định từ khoa Luật chuyển tới khoa Thương mại quốc tế.
Giang Cần cũng không quá mức kinh ngạc khi nghe tin này:
- Giai đoạn này, có rất nhiều người muốn chuyển khoa.
- Khoa các cậu cũng có người muốn chuyển sao? - Tư Tuệ Dĩnh có chút tò mò.
- Đương nhiên là có, rất nhiều người lựa chọn chuyên ngành đều bị ảnh hưởng rất lớn từ ý kiến của gia đình, có một số là cha mẹ cảm thấy không tệ liền báo danh, có một số là nghe theo ý kiến tiền bối mà lựa chọn. Nhưng sau khi có chút hiểu biết nhất định, có rất nhiều người sẽ nảy ra ý tưởng mới, cho nên người muốn chuyển khoa cũng tương đối nhiều. Cô ấy có thể làm theo sự lựa chọn của trái tim, tôi rất vui cho cô ấy.
- Hồng Nhan không phải như vậy, cô ấy thật sự rất thích chuyên ngành luật. Tôi cảm thấy cô ấy chuyển khoa là có nguyên nhân khác, nhưng tôi hỏi cô ấy, cô ấy lại không nói cho tôi biết.
Giang Cần nghe xong liền trầm mặc một lúc lâu:
- Có thể là cô ấy có suy tính của bản thân mình, tôi cũng thường xuyên phải làm những chuyện mình không thích.