Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:00:00
Lượt xem: 1

- Phụ nữ thường rộng lượng với đàn ông, nhưng phụ nữ đối với phụ nữ luôn chỉ có ghen tị, nhất là so sánh dưới điều kiện ngang nhau. - Giang Cần nói rất rõ ràng.

- Không đúng, ông chủ, tôi nghĩ có thể là cậu sai rồi.

- ?

Đổng Văn Hào hạ thấp giọng xuống một chút:

- Sau khi tôi đưa riêng bản thảo của Thời Miểu Miểu cho cậu cũng cảm thấy không thích hợp lắm, sau đó tôi thẳng thắn với Diễm Linh học tỷ, lúc ấy cô ấy rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác tức giận.

Giang Cần không nhịn được thở dài:

- Cô ấy cảm thấy những gì Thời Miêu Mân viết là rác rưởi, cho dù đăng lên trang web của tôi thì cũng là rác rưởi, đương nhiên sẽ không ngăn cản anh. Thậm chí còn dùng chuyện này để tuyên dương tuệ nhãn của mình, thuận tiện chứng minh mắt tôi mù. Anh xem, tôi nói cô ấy không được, kết quả cô ấy không được!

- Nhưng bây giờ Miểu Miểu đang rất hot… - Mặt Đổng Văn Hào trắng bệch.

Vân Mộng Hạ Vũ

- Đúng vậy, hiện tại Thời Miểu Miểu đang nổi tiếng, chứng minh cô ấy mới là người không có nhãn quan nhất, mà bản thảo của Thời Miểu Miểu là anh cho tôi, cô ấy không hận anh thì hận ai?

Da đầu Đổng Văn Hào đều tê dại:

- Cô ấy nên ghét cậu mới đúng chứ!

Giang Cần nghe xong lập tức cười lạnh:

- Cô ấy ghét tôi thì có ích gì chứ? Tôi cũng không phải khoa Văn học, cũng không phải Câu lạc bộ Văn học, xách đại bác ra cũng không nhắm được tôi, ghét hay không cũng không có ý nghĩa. Nhưng anh đừng quên, anh là người có liên quan cách gần cô ấy nhất.

- Vậy giờ tôi phải làm gì?

- Cuộc sống sau này của anh e là không dễ chịu. - Giang Cần chậc chậc hai tiếng.

Đổng Văn Hào nhịn không được mà nhíu mày:

- Nhưng tôi thích văn học, tôi yêu văn học.

Giang Cần vỗ vỗ vai y:

- Đừng tự tẩy não mình nữa, lần đầu tiên gặp anh thì tôi đã nhìn ra, anh không thích hợp với Câu lạc bộ Văn học.

- Ông chủ, nói chuyện thì nói chuyện, đừng công kích cá nhân! - Đổng Văn Hào cảm thấy mình rất có tài sáng tác văn học.

- Anh nói xem anh là người của Câu lạc bộ Văn học, thế mà hằng ngày đọc tạp chí nam khoa, ly thân ba năm, vợ sinh con ly kỳ. Như này cũng xứng gọi là văn học?

Đổng Văn Hào há miệng, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra bất cứ lời nào để phản bác:

- Vậy tôi phải rời khỏi Câu lạc bộ Văn học?

Giang Cần ung dung gật đầu:

- Nhưng cho dù anh rời đi thì vẫn có thể làm tiếp công việc, dù sao anh làm nội dung cũng tương đối thuận tay, tạm thời tới chỗ tôi làm kế hoạch nội dung đi.

- Nhưng bây giờ tôi đã một thân một mình, lên kế hoạch cho ai đây?

- Chỉ có người trong Câu lạc bộ Văn học mới biết viết? Tất cả mọi người đều là học sinh được giáo dục bắt buộc, thi đại học cũng là đánh lui hàng ngàn vạn người, thế tại sao chỉ có người của Câu lạc bộ Văn học mới có tài hoa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-110.html.]

- Ông chủ, cậu không đùa tôi chứ?

Giang Cần lấy điện thoại, mở lịch ra:

- Cho anh hai ngày, tuyển một nhóm người làm nội dung, tuyển càng nhiều càng tốt, chất lượng bài viết kém chút cũng không sao.

Đổng Văn Hào thoáng do dự:

- Chúng ta không phải là câu lạc bộ, không có tư cách công khai tuyển dụng sinh viên làm việc.

- Quy củ là chết, người là sống, câu lạc bộ khác dựa vào tín chỉ hấp dẫn người. Chúng ta không có năng lực lớn như vậy, cũng chỉ có mấy đồng tiền thối. Mọi người nể mặt thì tới, một bản thảo năm tệ, tôi không tin còn có người coi tiền tài là cặn bã.

Đầu óc Đổng Văn Hào ong ong, thầm nghĩ sao ông chủ lại dùng giọng điệu khiêm tốn để nói ra lời trâu bò oanh động như vậy. Nhưng Giang Cần biết, Đổng Văn Hào đã hỏi vấn đề này, vậy coi như là hoàn toàn đầu hàng. Có một chủ tịch như Diêu Diễm Linh, anh ta muốn tiếp tục lăn lộn trong Câu lạc bộ Văn học cũng không thực tế.

- Sau khi thành lập xong đội ngũ nội dung, thay đổi phương hướng sáng tạo thành dẫn dắt người dùng. - Giang Cần nói.

Đổng Văn Hào không ngờ lời nói của ông chủ chuyển nhanh như vậy, thật lâu sau mới phản ứng lại:

- Đổi thành hướng nào?

- Anh biết hoa khôi trường không?

- Biết, từng xem qua site video.

- ?????

Giang Cần hoảng sợ, thầm nghĩ không phải anh dùng cùng một trang web với tôi chứ.

- Lão bản cậu nói tiếp đi, hoa khôi trường, sau đó thì sao? - Trong ánh mắt Đổng Văn Hào tràn ngập vẻ ham học hỏi.

- Khoa Văn học các anh có ai được xưng là hoa khôi của trường không?

- Có, Liễu Y Y, Tôn Tiểu Vũ, mấy cô nàng ấy tự xưng mình là hoa khôi trường, cũng quả thật có nam sinh tương đối tán thành. Nhưng tôi cảm thấy không đúng lắm, hai người họ tuy rằng đẹp mắt, nhưng không tới mức hoa khôi trường, Lâm Đại có khối người đẹp hơn mấy cô ấy.

Giang Cần gật đầu:

- Phương hướng dư luận kế tiếp có lẽ là lăng xê khái niệm hoa khôi trường này. Lấy một ví dụ mà nói, Liễu Y Y mới là hoa khôi đệ nhất trường đại học Lâm Xuyên, những người khác không xứng. Lúc này có người bắt đầu nhảy ra, đánh rắm, Tôn Tiểu Vũ mới là hoa khôi trường, Liễu Y Y né sang một bên!

Nghe xong, Đổng Văn Hào vẫn mơ màng:

- Làm thế để làm gì?

- Lượng người sử dụng diễn đàn mặc dù đang tăng lên, nhưng lượng tương tác vẫn giậm chân tại chỗ. Mọi người chỉ thích xem, không thích đăng, cho nên tôi dự định dẫn dắt một đề tài gây tranh cãi nhất. Sau đó mượn thế tổ chức một kỳ thi bình chọn hoa khôi trường, để cho người dùng thông qua phương thức đăng bài, bỏ phiếu hằng ngày và kéo người sử dụng mới đến ủng hộ nữ thần mình thích. - Giang Cần trình bày đơn giản kế hoạch của mình một chút.

Đổng Văn Hào cái hiểu cái không nhíu mày:

- Rồi sao nữa?

- Tôi làm trang web là vì kiếm tiền, cách đơn giản nhất hiện nay là quảng cáo. Cho nên tôi phải để cho các thương gia ở Lâm Xuyên thấy được trong diễn đàn của tôi rốt cuộc có bao nhiêu người sống chứ?

Đổng Văn Hào bĩu môi:

- Vấn đề là, giá trị nhan sắc có ai sánh bằng vị kia của nhà cậu?

- Anh nói Phùng Nam Thư? Cô ấy là một bug nhỏ, quá phạm quy, không được dự thi, nếu không người khác sẽ không chơi.

Loading...