Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:58
Lượt xem: 1
Nhưng chuyện này không thể gấp được, phải để Tô Nại chậm rãi làm quen, chiếc thuyền giấy này vừa mới gấp xong, cũng không cần thiết để Tô Nại gấp như vậy đã một mình đảm đương một phía.
Giang Cần ăn sạch bánh pudding nhỏ, ném vỏ vào thùng rác, trở lại ký túc xá định ngủ trưa, kết quả đầu vừa kê gối, hắn liền nhận được điện thoại của Bàng Hải.
- Ông chủ, nhóm quạt quảng cáo thứ hai đã đến, trước mắt đã giao cho câu lạc bộ Part-time, có nên tiếp tục đẩy không?
Giang Cần suy nghĩ một chút:
- Tạm thời đừng vội, phát hết tờ rơi rồi lại phát quạt tròn.
- Được, mặt khác, Văn Hào đang bên cạnh tôi, cậu ta tìm cậu có chút chuyện.
Sau đó, trong điện thoại đổi thành giọng của Đổng Văn Hào:
- Ông chủ, bên câu lạc bộ Văn học xảy ra chút vấn đề, cậu có muốn qua đây một chút không?
- Khuôn viên phía đông? Không được không được, tôi không bao giờ đi bên đó nữa. - Giang Cần nhớ tới Sở Ti Kỳ không khỏi sởn cả da gà.
- Sự việc lần này có chút nghiêm trọng, Diêu Diễm Linh muốn họp ở phòng hoạt động A, tôi nghe được tin đồn, có thể cô ấy muốn hủy bỏ hợp tác giữa câu lạc bộ Văn học và trang web của chúng ta.
Giang Cần vẻ mặt dấu chấm hỏi:
- Đột ngột thế? Tại sao?
Đổng Văn Hào trầm ngâm một lúc lâu cũng không biết nên nói như thế nào:
- Thật ra tôi cũng không rõ nguyên nhân, ông chủ, cậu tự mình đến xem đi.
- Xem? Chẳng lẽ câu lạc bộ Văn học còn muốn tổ chức một lễ kỷ niệm hủy bỏ hợp tác với tôi?
- Không phải, là học tỷ triệu tập tất cả thành viên họp, tôi đoán chị ấy sẽ chính thức tuyên bố hủy bỏ hợp tác trong hội nghị.
- Biết rồi, anh chờ tôi.
Giang Cần cúp điện thoại, đến ký túc xá bên cạnh tìm Tả Bách Cường mượn một chiếc xe đạp, sau đó đi thẳng tới trường Đông.
Lúc tới quảng trường phía trước, Đổng Văn Hào đã đứng chờ dưới mặt trời chói chang, y khoát tay với Giang Cần, mặc dù mỉm cười, nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút nôn nóng.
- Là chuyện gì?
Đổng Văn Hào thở dài:
- Gần đây có mấy người từng có tỷ lệ bản thảo đạt chuẩn rất cao bỗng nhiên không viết nữa, tôi thúc giục nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bọn họ dùng đủ loại lý do qua loa. Sau đó tôi bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nên lén hỏi thăm, phát hiện là Diễm Linh học tỷ âm thầm tìm bọn họ nói chuyện.
Giang Cần nghe xong liền cảm thấy khó tin:
- Không cho họ làm thêm thì họ liền không làm thêm? Thành viên câu lạc bộ Văn học các anh cũng quá nghe lời đi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-109.html.]
- Câu lạc bộ Văn học và hội Biện luận sắp tổ chức một cuộc thi biện luận cấp thành phố, Diễm Linh học tỷ là một trong những giám khảo của cuộc thi tuyển chọn.
- Oh, là vì tín chỉ và học bổng?
- Học tỷ không nói thẳng, nhưng có lẽ là ý này.
- …
……
- Tôi biết, gần đây trong câu lạc bộ có rất nhiều người làm việc bán thời gian bên ngoài, đây là một chuyện tốt, bởi vì làm thêm và tiết kiệm là luôn được trường học đề xướng. Nhưng bởi vì chuyện này, nhiều lần câu lạc bộ tổ chức các hoạt động đều không đủ người, điều này thật quá đáng.
- Tôi hy vọng các bạn có thể hiểu rõ ràng, hoạt động bán thời gian này là cơ hội mà câu lạc bộ cho các bạn, mục đích là rèn luyện năng lực viết lách của các bạn, chứ không phải muốn các bạn hám lợi!
- Các bạn còn nhớ giấc mơ ngày gia nhập câu lạc bộ Văn học không? Cả ngày viết mấy bài lá cải cẩu huyết, các bạn còn có tâm tư sáng tác sao?
- Cuộc thi biện luận tháng sau rất quan trọng, bốn trường đại học lân cận đều sẽ tham gia. Người muốn đăng ký thì không nên làm thêm nữa, đây là yêu cầu không thể thay đổi, các bạn tự suy nghĩ đi, tôi không hy vọng các bạn làm mất mặt Câu lạc bộ Văn học.
Khuôn viên trường phía đông, tòa nhà A, phòng hoạt động của Câu lạc bộ Văn học.
Diêu Diễm Linh đang ngồi trên bục giảng phát biểu, bởi vì âm thanh rất lớn, cho nên ở ngoài phòng học cũng có thể nghe được rõ ràng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần đứng ở ngoài cửa nghe một lúc lâu, thầm nghĩ thật sự là nghĩ cái gì tới cái đó, vừa rồi còn cân nhắc Đổng Văn Hào tương đối thành thạo việc quản lý nội dung, muốn đào về dùng, không ngờ trong nháy mắt liền có cơ hội.
- Ông chủ, cậu thấy thế nào? - Đổng Văn Hào nhỏ giọng hỏi.
Giang Cần quay đầu nhìn y:
- Anh phụ trách công việc bán thời gian phải không? Diêu Diễm Linh làm như vậy, anh còn có thể lăn lộn trong câu lạc bộ sao?
Đổng Văn Hào sờ sờ mũi:
- Không phải học tỷ đang nhắm vào tôi chứ?
- Cô ấy đương nhiên không phải nhằm vào anh, cô ấy đang nhằm vào Thời Miểu Miểu.
- ?
Giang Cần kéo y đến phía nam của hành lang:
- 《Anh là nhân gian khói lửa sắc》của Thời Miểu Miểu đang rất hot trên diễn đàn, fan cũng rất nhiều, chuyện này anh biết không?
Đổng Văn Hào gật đầu:
- Biết, tôi còn vui giùm cô ấy, cô ấy là một cô gái rất thích viết tiểu thuyết, có thành tích đương nhiên là chuyện tốt.
- Đừng giả ngu với tôi, chiến dịch đẩy mạnh đã bắt đầu từ lâu rồi. Chắc chắn là Diêu Diễm Linh nhìn thấy tiểu thuyết của Thời Miểu Miểu ở trên diễn đàn, cô nàng kia luôn bị Diêu Diễm Linh chèn ép, kết quả tôi từ chối bản thảo của cô ấy, nhận của Thời Miểu Miểu. Đừng nói chút chuyện này mà anh cũng không nghĩ ra được chứ?
Sắc mặt Đổng Văn Hào lập tức biến đổi:
- Diễm Linh học tỷ không đến mức so đo như vậy chứ?