Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:56
Lượt xem: 1
Tiếng hát của Giang Cần vang vọng.
Và Tô Nại cảm giác như muốn cắm đầu vào đĩa cơm của mình.
Ôi trời, trong căn tin này có mấy ngàn người luôn ấy, anh ở đây vừa vỗ tay vừa hát cho tôi nghe, ngoài việc sàn nhà sạch sẽ ra thì điều này khác gì so với việc đi ị trên đường? Ông chủ nhà máy da Giang Nam người ta trước khi bỏ trốn còn biết để lại ví tiền để trả lương cho công nhân, còn anh thì sao? Anh hát để bù cho kinh phí!
- Ông chủ, có thể ngừng hát được không, tôi thấy có chút mất mặt…
Giang Cần ngừng tiếng hát:
- Vậy cô có cảm nhận được sức mạnh mà tôi ban cho không?
- Giờ tôi chỉ muốn độn thổ, sợ hãi ánh mắt của xã hội. - Tô Nại cũng không dám ngẩng đầu lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Ài, trẻ tuổi a, sĩ diện như thế, lại không biết sĩ diện là thứ không đáng một xu.
Trong mắt Tô Nại ánh lên vẻ u oán:
- Ông chủ, mỗi lần anh phê duyệt tiền cho Đổng Văn Hào đều rất hào phóng, 150 thì cho 200, vì sao đối với tôi lại keo kiệt như vậy?
Giang Cần lấy ví tiền từ trong túi ra, rút ra tất cả tiền, tổng cộng có 527 tệ 8 xu, sau đó vỗ lên bàn:
- Vẫn là câu nói cũ, dự án khởi nghiệp, tài chính không nhiều, cô lấy sinh hoạt phí của tôi dùng trước đi.
- Hả? Sinh hoạt phí, cái này không thích hợp lắm.
Giang Cần giả vờ thở dài:
- Tôi biết đạo lý ông chủ động miệng, nhân viên chạy gãy chân, trước tiên kiên nhẫn chịu đựng một chút, thời kỳ khó khăn sẽ không kéo dài quá lâu, giàu sang nằm trong tầm tay.
Tô Nại lập tức cảm thấy 500 trong tay nặng như núi Thái Sơn:
- Tôi biết ông chủ, tôi sẽ cố gắng dùng mỗi xu tiền đều vào chỗ cần thiết.
- Ừ, ăn cơm đi, tôi về ngủ một giấc trước, chờ chiêu mộ xong đội thì gọi điện cho tôi.
Giang Cần vỗ m.ô.n.g xoay người rời khỏi căng tin, ngay cả chuyện mình còn chưa ăn cơm trưa cũng quên.
Còn Tô Nại thì nhìn bóng lưng của hắn, ít nhiều cũng có chút cảm động, thật ra ông chủ cũng không dễ dàng, rõ ràng đã năm cuối đại học, nhưng vẫn mặc quân phục năm nhất.
- Tô Nại!
Đang nghĩ ngợi, Giang Cần lại từ ngoài cửa chạy vào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-108.html.]
- Trời nóng quá, cho tôi 5 xu mua cây kem ăn đi.
- A… - Tô Nại rưng rưng lấy ra 5 tệ đưa cho hắn:
- Thật đáng thương, cứ ăn loại đắt tiền đi.
- Cám ơn, người tốt.
Giang Cần cầm chặt năm tệ ra khỏi căng tin, đến siêu thị mua một cái bánh pudding nhỏ, sau đó vừa ăn, vừa nhíu mày nhìn hòn non bộ đối diện.
Muốn 5 xu lại đưa cho 5 tệ a…
Chuyện hắn lo lắng quả nhiên xảy ra, cô gái này quá dễ nói chuyện.
Việc thiết lập thẻ cho các quỹ của nhân viên không phải là cố ý gây khó khăn, mà là để cho những người có quyền nộp đơn xin tài trợ coi trọng quyền này.
Ông chủ hào phóng là một người tốt, nhưng với những bước khởi đầu của sự nghiệp, tác phong đòi tiền liền cho chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều sâu mọt, cho nên mức độ này phải xử lý phù hợp.
Tô Nại là một nhân viên rất tốt, điều này là không thể nghi ngờ, nhưng cô và Đổng Văn Hào không giống nhau, bởi vì Đổng Văn Hào biết rút hoa hồng, biết khống chế, biết chia một phần tiền dùng thành hai phần, cho nên lúc Giang Cần cấp tiền cho y rất hào phóng.
Nhưng Tô Nại thì không.
Tô Nại có kỹ thuật rất chuyên nghiệp nhưng không biết gì về quản lý.
Những người cô triệu tập có lẽ cũng chuyên nghiệp như cô, nhưng chưa chắc sẽ chăm chỉ cần cù như cô, thậm chí có người muốn kiếm một khoản rồi đi cũng không phải là không có khả năng, cô lại không hiểu phân biệt, chờ sau khi đoàn đội thành lập xong, người có lòng gây rối lợi dụng sơ hở thì phải làm sao?
Bạn giả bộ dễ thương, giả bộ đáng thương, muốn 5 xu là có thể lấy được 5 tệ.
Làm sao được?
Giang Cần lại không hiểu kỹ thuật, cũng không biết tiền này có nên cho hay không, cuối cùng vẫn phải nghe lời Tô Nại, cho nên hắn nhất định phải để cho Tô Nại học được cách khống chế và phán đoán từ trong tiềm thức.
Ở kiếp trước, Giang Cần đã gặp qua quá nhiều người thất bại trong việc quản lý chuyển giao kỹ thuật, cuối cùng thất nghiệp, rồi phải chuyển công tác, đều là bởi vì bọn họ không xử lý tốt loại vấn đề này.
Tô Nại là một nữ lập trình viên, nếu cô không thể học cách trở thành quản lý, không thể học cách cân bằng mối quan hệ giữa cấp dưới và sếp, thì sự nghiệp của cô sẽ rất ngắn ngủi, kết cục duy nhất là kết hôn và chăm sóc con cái.
Đổng Văn Hào hiện đang là người của câu lạc bộ Văn học, trắng trợn đào chân tường sẽ không tốt lắm, nhưng hiện tại Tô Nại đã là nhân viên của hắn, như vậy có một số việc nhất định phải trải đường trước, cho cô một ít áp lực để trưởng thành.
- Ông chủ của chúng ta rất hào phóng, bạn cứ yên tâm làm, chuyện tiền nong tôi sẽ xin giúp bạn! ×
- Ông chủ chúng ta keo kiệt, đơn xin kinh phí này của bạn có hợp lý không? Trình bày lý do đi, tôi cũng không muốn nghe ông chủ lại hát cho tôi nghe! √
- Ông chủ của chúng ta rất hào phóng, idea này cô cứ yên tâm làm đi. ×
- Ông chủ chúng ta keo lắm, bạn làm ra liệu có hiệu quả không? Bạn viết cho tôi một bản báo cáo đi, tôi không muốn nghe ông chủ khóc lóc. √