Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:54
Lượt xem: 1
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Giang Cần cảm nhận được sau lưng có một luồng gió bất thường thổi tới, từng đợt từng đợt, thổi cho lưng hắn thanh mát sảng khoái.
- Mát không?
Không biết lúc nào, Tống Tình Tình đã ngồi phía sau hắn, trên mặt mang theo nụ cười nhè nhẹ, đang cầm một cái quạt quảng cáo và không ngừng quạt về phía hắn, làm chính cô mệt đến mồ hôi thơm chảy ròng.
- Không mát, dừng lại.
Giang Cần khẽ nhíu mày, cầm lấy mũ tự quạt hai cái, kết quả Tống Tình Tình chẳng những không ngừng, ngược lại còn tăng sức mạnh và tốc độ, hai cái nhanh nhất có thể sánh ngang với quạt điện.
Hắn rất ngạc nhiên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con gái là sinh vật gì vậy?
Bạn đối xử dễ chịu với cô ấy, cô ấy lạnh lùng với bạn, bạn không để ý tới cô ấy, cô ấy liền làm phiền bạn, thu hút sự chú ý của bạn, đến lúc bạn giáng hai đòn cảnh tỉnh cô ấy, cô ấy lại làm đủ chuyện lấy lòng bạn, thật là tuyệt.
Giang Cần quay đầu nhìn cô một cái:
- Bạn học Tống Tình Tình, cậu đừng quạt nữa, tự quạt cho bản thân đi.
- Không sao, tôi không mệt. - Tống Tình Tình lau mồ hôi trên trán, hai tay vẫn cầm quạt và tiếp tục.
Ở bên cạnh, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đang chửi thầm, ngay cả đi tiểu cũng không gọi Giang Cần đi cùng.
Một lát sau, trên sân thể dục xuất hiện một bóng người lẳng lơ, đũng quần tụt tụt, kéo chân, tay cầm dưa hấu, vẻ mặt đắc ý.
- Lão Giang, huấn luyện quân sự đâu? Ha ha, có nóng không, ăn dưa hấu không?
- Không nóng.
- Cậu cứ cứng miệng đi, hâm mộ tôi một chút sẽ c.h.ế.t sao?
Tào Quảng Vũ cười hì hì chen qua bạn học xung quanh, vừa muốn ngồi xuống cạnh Giang Cần, kết quả lại nhìn thấy Tống Tình Tình đang thở phì phò quạt cho Giang Cần, mệt đến mặt đổ mồ hôi hột, rất giống một tiểu nha hoàn.
Nhìn dáng vẻ cô thế này, ai còn nhớ rõ cô là nữ sinh đẹp nhất lớp Tài chính 3?
Ai còn nhớ tới ngày tân sinh nhập học, vẻ mặt cao lãnh và không chút thay đổi của cô.
Sắc mặt Tào Quảng Vũ trắng bệch, trái tim run lên, m.ô.n.g đã ngồi xuống một nửa, nhưng lại dựa vào ý chí cường đại mà đứng lên, sau đó y lê chân đi ra ngoài sân thể dục, trong ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng.
Giờ khắc này y không khỏi hoài nghi, mình cắt bao quy đầu có phải là việc làm đúng đắn hay không?
Đúng, không cần huấn luyện quân sự, nhưng cũng mất đi cơ hội nhanh chóng tăng cường tình cảm với các bạn nữ cùng lớp.
Nếu như, chúng ta nói nếu như, nếu như mình không đi cắt, không trốn tránh, hôm nay người ngồi đó hưởng thụ mỹ nữ quạt mát có phải là chính mình không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-107.html.]
Quên đi, về tìm Vi Vi thôi, người trên thế giới đều yêu Giang Cần, chỉ có Vi Vi tuệ nhãn như đuốc.
Nỗ lực hơn nữa, Vi Vi hẳn là sẽ hồi âm.
Mười một giờ rưỡi sáng, huấn luyện quân sự kết thúc, Giang Cần đến căng tin.
Hắn không vội mua cơm, mà là đi dạo trong căng tin, ánh mắt tập trung vào những người vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại di động.
Những người này nói về QQ rất nhiều, xem tin tức cũng không ít, chỉ có một phần nhỏ người đang chơi diễn đàn của mình.
Không sao, để đạn bay thêm một lúc nữa.
(*trích lời thoại phim Nhượng Tử Đạn Phi, ý nói tiếp tục chiến đấu và không dừng lại)
Dù sao con người từ nhận biết đến tiếp nhận là cần một quá trình, quá trình này mỗi người một khác, có nhanh có chậm, ở giai đoạn quảng bá không thể gấp gáp.
- Ông chủ!
Đúng vào lúc này, Giang Cần bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, quay đầu nhìn là Tô Nại, cô mặc một chiếc quần yếm màu đen, cơm vừa mới ăn được một nửa.
Giang Cần ngồi xuống đối diện cô, hỏi về danh hiệu điểm kinh nghiệm.
- Thứ này khá là khó làm, tôi làm một mình rất là vất vả.
Giang Cần yên lặng suy nghĩ một chút:
- Cô có thể tìm vài người giúp đỡ, sinh viên khoa máy tính chắc là nhiều mà? Bình thường bài tập trên lớp của các cô cũng có thiết kế chương trình nhỏ mà phải không? Thành lập luôn một đội đi?
- Tìm người thì đơn giản, ông chủ, cho tôi chút kinh phí chiêu mộ? - Lúc Tô Nại nói đến tiền thì ánh mắt liền sáng ngời.
- Gần đây tình hình kinh tế của tôi rất khó khăn, có sinh viên nào ưa thích giúp đỡ người khác không, tìm cho tôi hai người đi?
Tô Nại hơi há miệng, thìa ăn cơm "leng keng" một tiếng rơi xuống đĩa:
- Ông chủ, anh đây là muốn ăn cơm chùa hả.
Giang Cần nhịn không được sờ sờ mũi:
- Bây giờ đang trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, cứ mãi đốt tiền vào nhưng không có thu nhập, túi này không phồng, vẫn muốn ăn không.
- Tôi… sao tôi lại cảm giác như mình bị lọt hố vậy, hố vừa lớn vừa sâu vừa đen vừa tròn luôn thế?
Thanh âm Giang Cần ôn nhu vài phần:
- Đừng ủ rũ, có câu này cô nghe chưa? Cầu vồng sau cơn mưa, hoa hồng rực rỡ…
- …