Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:48
Lượt xem: 1
Bạn bè không ngon sao?
Tại sao cứ phải yêu đương?
Cậu dạy cô ấy kiến thức yêu đương cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ cô ấy học xong rồi đi thực hành thì phải làm sao?
Bỗng dưng một ngày nào đó, bỗng nhiên cô ấy hiểu ra thích là gì, động lòng với người đứng trước mặt, dùng đôi mắt trong sáng vô tội ngắm nhìn hắn, sau đó là rung động dữ dội, đây là chuyện người bình thường có thể chịu được sao?
Giang Cần rất có niềm tin vào ý chí sự nghiệp của chính mình, hơn nữa từ lúc trùng sinh đến nay, hắn vẫn không quên ý định ban đầu, nhớ kỹ sứ mệnh, kiên định đi trên con đường kiếm tiền.
Nhưng phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Nếu như Phùng Nam Thư thật sự thổ lộ với hắn, hắn không chắc đỡ được. Phùng Nam Thư vốn đã phạm quy, tuyệt sắc nhân gian không nói, còn là một tiểu phú bà thông minh, cái này thật sự đ.â.m vào điểm yếu .
Giang Cần thật sự có chút sợ hãi với cái gọi là yêu đương, hắn cảm thấy tâm lý của mình không phù hợp để yêu một người.
Cho nên cách tốt nhất là đừng để cho tiểu phú bà sinh ra quá nhiều hiếu kỳ với tình yêu.
Đây gọi là gì?
Đây này gọi là người lý trí không rơi vào bẫy tình.
Tình yêu làm tổn thương thân thể, chỉ có thể đi vào vết xe đổ.
- Tiểu phú bà cậu đi nhanh một chút, dẫn cậu đi siêu thị xong mình phải trở về ngủ.
- Đến rồi đến rồi.
Phùng Nam Thư vội vàng đáp lời, chạy dưới ánh đèn đường, tà váy cũng tung bay theo bước chân, làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn, dưới ánh trăng mờ hình ảnh ấy đẹp không thể tả được.
……
Vừa đến tối, siêu thị của học viện Lâm Đại đã rất náo nhiệt rồi, nhất là khoảng thời gian từ tám giờ tối đến mười giờ, tất cả các cửa của siêu thị đều rất đông đúc.
Dù sao thì cửa sau ở đây thông với quảng trường phía trước trường học, xung quanh có khu nghỉ ngơi ngoài trời, còn có quán trà sữa, là một nơi rất thích hợp để xã giao.
Về phương diện này, sinh viên đại học Lâm Xuyên luôn duy trì sự ăn ý tương đối cao, muốn nói chuyện yêu đương thì đến quảng trường kết bạn, còn mới bắt đầu nói chuyện yêu đương thì đến sân thể dục trò chuyện về lý tưởng đời người, rơi vào tình yêu cháy bỏng thì đi vào rừng cây nhỏ phía sau tòa nhà tổng hợp, nói chung là không ai ảnh hưởng đến ai.
Mặc dù chứng sợ xã hội của tiểu phú bà không nghiêm trọng lắm, nhưng ở nơi đông người đương nhiên vẫn rất căng thẳng, cho nên từ lúc vào siêu thị, cô đã rập khuôn đi theo sau Giang Cần từng bước một, một tấc cũng không rời.
Khuôn mặt tinh xảo của cô thu hút không ít sinh viên, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên.
- Giang Cần, mình muốn ăn cái kia.
- Được, vậy để bạn tốt cả đời của cậu mua cho cậu một cây kẹo bông gòn bảy màu!
Giang Cần thoải mái lấy ra hai tệ, đưa cho sinh viên nữ làm thêm ở sau quầy bar. Sinh viên nữ khó hiểu nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ người này bị sao vậy, đưa một cô gái xinh đẹp đến mức phạm quy đến đây, nhưng vừa mở miệng đã cố ý nhấn mạnh thân phận bạn bè.
Nhưng sau khi Phùng Nam Thư nghe xong lại rất vui, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên.
Sau khi mua kẹo bông gòn xong, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư ra ngoài bằng cửa sau, tìm một góc yên tĩnh trong quảng trường để ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-104.html.]
Tiểu phú bà giơ kẹo bông gòn lên, l.i.ế.m liếm từng chút, cái lưỡi đỏ hồng nhỏ nhắn thơm tho thoắt ẩn thoắt hiện trong cái miệng nhỏ.
- Giang Cần, bạn tốt thật sự có thể ở chung cả đời sao? - Phùng Nam Thư hơi nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt trong veo phía sau kẹo bông gòn.
Giang Cần sờ sờ mũi, có chút không chắn chắn nói:
- Chắc là có thể.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Vậy đợi sau khi mình già rồi, mình cũng muốn ăn kẹo bông gòn cậu mua cho mình. - Phùng Nam Thư không khỏi đặt cọc trước.
- Già rồi cậu sẽ không thích ăn kẹo bông gòn nữa.
Giang Cần xé một chút kẹp đường cho vào miệng dưới ánh mắt u oán soi mói của cô:
- Nhưng nếu khi cậu già rồi mà vẫn muốn ăn kẹo bông gòn, thì cậu có thể gọi điện cho mình, mình lập tức ngồi xe lăn đi mua cho cậu!
Sau khi Phùng Nam Thư nghe xong thì ừ một tiếng, nhưng không vui như trong tưởng tượng:
- Về già chúng ta không sống cùng nhau sao?
- Sao cậu không quan tâm tại sao về già mình lại phải ngồi xe lăn?
- Hả?
Giang Cần không khỏi cau mày:
- Mình đã ngồi xe lăn rồi mà cậu vẫn chỉ nhớ đến kẹo bông gòn của cậu thôi sao? Phùng Nam Thư, rốt cuộc cậu có lương tâm không thế?
Phùng Nam Thư lập tức choáng váng:
- Mình có lương tâm...
- Vậy sao cậu không hỏi xem tại sao mình phải ngồi xe lăn?
- Mình, mình không phản ứng kịp.
- Nhìn đi, yêu đương là chuyện đáng sợ thế nào. Sau này đừng bao giờ nói chuyện yêu đương, vì chỉ cần cậu yêu, mọi chuyện trong cuộc sống đều xoắn não như vậy, khó lòng phòng bị được!
Trong mắt Phùng Nam Thư hiện lên vẻ sợ hãi:
- Mình biết rồi.
- Thật ngoan.
Giang Cần không nhịn được nhếch mép lên, trong lòng nghĩ bạn học Tiểu Cao cậu mau đến đây, xem cậu dạy nhanh hơn hay tôi hủy nhanh hơn.
- Nhưng Văn Tuệ từng nói, bạn bè không thể bên nhau cả đời được, chỉ có làm người yêu mới có cơ hội đấy. - Phùng Nam Thư không nhịn được hỏi một câu.
Sau khi nghe xong, Giang Cần phun một cái:
- Vớ vẩn, kết cục khi làm người yêu thường là cả đời không qua lại với nhau, thậm chí còn kết thù, cả đời? Quá hoang đường rồi.
- A.