Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:46
Lượt xem: 2
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Phùng Nam Thư sáng lên, danh sách QQ hiện ra một tin nhắn mới đến từ Giang Cần.
“Ra ngoài đi, mình đang ở dưới lầu cậu. Siêu thị đối diện dường như rất náo nhiệt, dẫn cậu đi dạo một chút.”
Cao Văn Tuệ liếc mắt một cái liền hoảng sợ kinh hãi:
- Cậu không nói, cậu ta cũng có thể lĩnh ngộ được? Ôi mẹ nó, ngọt ngào như vậy sao?!
- Bây giờ tôi sẽ đi siêu thị. - Phùng Nam Thư Thanh lạnh lùng nói.
- Chờ tôi một chút, tôi đi cùng với cậu. Hôm qua lúc ngủ làm hỏng tai nghe, tôi phải đi siêu thị mua một cái Hi-fi.
Cao Văn Tuệ đá dép đi, thay giày thể thao rồi đi theo, thanh âm không ngừng vang vọng khắp hành lang:
- Làm sao cậu ta có thể đoán được cậu muốn cậu ta dẫn cậu đi chơi? Điều này không khoa học!
Cùng lúc đó, Giang Cần mặc một bộ áo ngắn tay màu đen cộng thêm quần đùi, đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh, một bên vỗ muỗi, một bên ấn phím lên để xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.
‘Giang Cần, dưới lầu ký túc xá của mình có ca hát.’
Câu này hẳn là cậu tới dưới lầu mình nghe nhạc đi, mình muốn gặp cậu.
‘Văn Tuệ nói cá chép trong hồ Vọng Nguyệt lớn đến mức sắp thành tinh.’
Câu này hẳn là cậu dẫn mình đi hồ Vọng Nguyệt chơi đi, chính là chỗ lần trước chúng ta đi, cậu còn sờ chân của mình.
Đúng, yêu đương chó còn không thèm, nhưng đi chơi với bạn bè thì có gì sai?
Cô ấy chỉ là một người bạn dễ thương, xinh đẹp thôi.
Cái gì mà tình bạn biến chất, căn bản không cần lo lắng, tiểu phú bà ngốc nghếch, ngay cả vì sao đàn ông thích nhìn n.g.ự.c cũng không rõ, yêu đương? Cô ấy biết đếch.
- Giang Cần!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Cao Văn Tuệ nhanh như chớp chạy tới, trên mặt tràn đầy đắc ý:
- Tôi vừa dạy cho Phùng Nam Thư tiểu kỹ xảo yêu đương, có lẽ cô ấy đã hiểu một chút, bây giờ cậu phải cảm tạ tôi.
Giang Cần đen mặt:
- Đồ quân sư đầu chó! (*đề xuất ý kiến tồi)
- ?????
Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư cũng từ trong ký túc xá đi ra, cô mặc một chiếc áo phông chữ cái màu đen, phối hợp với váy kẻ caro màu xám trắng. Trong ánh sáng ấm áp của đèn đường trút xuống, khuôn mặt tiểu phú bà bị ánh lên môi hồng răng trắng, làn da trơn bóng như có thể bóp ra nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Văn Tuệ nhìn cô một cái, lại nhìn mình một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-103.html.]
Quần ngủ rộng thùng thình màu hồng, được rồi, đã đủ xấu xí, nhưng áo ngủ là màu xanh sẫm, còn không cùng một bộ với quần ngủ.
Đầu óc cô mơ hồ, thầm nghĩ Phùng Nam Thư cậu diễn tôi à?
Chẳng trách về phòng nhưng không thay đồ ngủ, thì ra là âm thầm chờ, chỉ cần cậu ta đến thì cậu liền nói đi là đi đúng không.
……
- Phùng Nam Thư xinh đẹp thật, bạn học Giang Cần, cậu đúng là nhặt được món hời nha.
Giang Cần đang bị mê hoặc bởi sự xinh đẹp trước mắt lập tức lấy lại tinh thần:
- Bạn học Tiểu Cao, thật ra cậu cũng đâu có tệ.
- Cậu thôi đi, tôi tự hiểu được tôi không bằng được như Phùng Nam Thư mà! - Cao Văn Tuệ bĩu môi.
Giang Cần nhíu mày, vẻ mặt lập tức nghiêm túc vài phần:
- Nói bậy, đường đường là một nữ sinh sao có thể tự chê rẻ bản thân như vậy, tôi thấy cậu và Phùng Nam Thư đứng cạnh nhau cũng được xem là như hoa như ngọc.
- Thật hả? - Cao Văn Tuệ cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, trong lòng rất muốn nói cậu hãy nói thêm mấy câu nữa đi.
Giang Cần khẳng định gật đầu:
- Cậu nhìn Tiểu phú bà xem, tập luyện quân sự đã lâu như vậy mà vẫn trắng phát sáng, nói cô ấy giống như một viên ngọc cũng không ngoa!
- Thế thì không sai, nếu nói như vậy, thì cô nương tôi đây chính là hoa rồi?
Cao Văn Tuệ vừa nói dứt lời liền ý thức được có điều không đúng.
Mẹ nó, Như Hoa không phải là cô gái xấu xí trong “Quan xẩm lốc cốc” hay sao?
Tuy bộ phim này chiếu năm 1994, nhưng vẫn có độ hot rất cao trong tập thể các sinh viên, ai mà không biết hai lời thoại kinh điển này thì thật là quê mùa.
Từ khi bộ phim này bắt đầu nổi tiếng, danh từ Như Hoa chính là chỉ người phụ nữ xấu xí, nói người ta là như hoa chẳng khác nào là đang mắng người, có ai mà không biết!
À, Phùng Nam Thư của nhà cậu thì như ngọc, không ngờ xem tôi là như hoa?
- Giang Cần, cậu nói móc nói xấu tôi à? Sau này tôi sẽ không bao giờ dạy yêu đương cho Phùng Nam Thư nữa đâu!
- Tôi chờ câu nói này của cậu lâu lắm rồi, chúng ta nên một lời đã định!
Ngay lúc Cao Văn Tuệ ngây người, Giang Cần giơ hai tay lên, rồi lấy hai ngón út móc ngoéo:
- Tôi đã thay cậu ngoéo tay, giữ lời một trăm năm cũng không thay đổi, ai dạy ai độc thân cả đời!
- Cậu cũng quá độc ác rồi?
Cao Văn Tuệ tê rần cả người, cô thích nhất là làm cố vấn tình cảm cho người khác, tư liệu sống trong sáng như Phùng Nam Thư lại không cho cô chỉ dạy, thật không thể chịu được!
Nhưng Giang Cần vốn cũng không để ý tới lời kháng nghị của cô, cứ nghĩ chỉ cần không ai dạy yêu đương cho Phùng Nam Thư thì mới vạn sự đại cát.