Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:44
Lượt xem: 5

Mùa hè ban đêm nóng nực, những chiếc quạt cũ treo trên khung cửa xoay theo nhịp thở, phát ra âm thanh "ù ù".

Thanh âm này vừa vặn yểm hộ cho muỗi, cắn người vô hình, Tào Quảng Vũ tức giận gào khóc chửi má nó.

Giang Cần cũng bị cắn mấy phát, nhưng không có thời gian mắng người, chỉ dùng móng tay bấm ra một hình hoa chữ thập, sau đó tiếp tục ngồi trước bàn làm việc nhìn chằm chằm vào thanh số liệu hậu trường của quản trị viên, mới vừa nhìn không bao lâu, loa bên hông máy tính liền vang lên tiếng tích tích, góc dưới bên phải màn hình bật lên avatar QQ của Phùng Nam Thư, một con mèo Felis với ánh mắt ngốc nghếch.

“Chúc ngủ ngon.”

“?”

Giang Cần cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này mới tám giờ tối, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời chỉ mới m.ô.n.g lung, ngay cả hình dáng cây dương liễu trắng cũng còn có thể nhìn thấy, vào lúc này tiểu phú bà làm sao ngủ được?

Hơn nữa, trước không nói câu nào, sau lại không hiểu thấu chúc ngủ ngon là thao tác gì?

Nhưng hắn không quá để ý, cũng gõ lại ba chữ chúc ngủ ngon, thuận tiện còn gửi thêm icon tạm biệt.

“Cậu đi ngủ sớm vậy sao?” Phùng Nam Thư trả lời.

Giang Cần hơi sửng sốt, hai tay đặt trên bàn phím bốp bốp một hồi:

“Phùng Nam Thư, cậu lại ác nhân cáo trạng trước, không phải là cậu nói ngủ ngon trước sao?”

“Ồ.”

“Buồn ngủ thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải huấn luyện quân sự, đừng thức đêm.”

Phùng Nam Thư im lặng một phút, sau đó lại gửi tới một tin nhắn:

“Giang Cần, dưới lầu ký túc xá của mình có người hát, lũ chim sẻ ngoài cửa sổ, đậu trên cột đèn ríu rít líu lo.”

(*lời bài hát Thất Lý Hương – Châu Kiệt Luân)

Giang Cần:

“Ồn ào quá, phải không? Hormone của sinh viên đại học cứ đến tối là bùng nổ, sau này cậu sẽ nhìn thấy rất nhiều lần, đóng cửa lại thì sẽ không nghe thấy.”

“Ồ.”

“Ngủ đi.”

Phùng Nam Thư trầm mặc một hồi rồi trả lời:

“Văn Tuệ nói cá chép trong hồ Vọng Nguyệt lớn đến mức sắp thành tinh.”

Giang Cần:

“Không có khả năng, sau khi kiến quốc không được phép thành tinh, Linh Cảm Đại Vương cũng phải nằm sấp trong hồ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

(*Linh Cảm Đại Vương là một yêu quái cá vàng trong Tây Du Ký)

“Ok.”

“Ngủ ngon, lúc ngủ bôi chút sixgod, tối nay dường như nhiều muỗi.”

Cùng lúc đó, ở ký túc xá nữ số 7 phòng 503, Cao Văn Tuệ ngồi bên cạnh Phùng Nam Thư sốt ruột vò đầu một hồi, trong miệng còn phát ra thanh âm chậc chậc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-102.html.]

Đây rốt cuộc là cốt truyện tình yêu thuần khiết của thế kỷ nào a, cậu nhớ cậu ta còn không dám nói thẳng, còn phải thử thăm dò đủ kiểu?

Thật là khoa học viễn tưởng!

Phùng Nam Thư a Phùng Nam Thư, cậu xinh như tiên nữ, gương mặt xinh đẹp họa quốc hại dân, có thể đừng sợ như vậy hay không? Giống như Đắc Kỷ, Bao Tự, người nào không phải là anh hùng thẳng thắn cương nghị.

Nếu tôi mà có khuôn mặt của cậu, tôi sẽ tìm một trăm người đàn ông, kéo họ vào một group để dưỡng cổ.

- Nam Thư, cậu đưa điện thoại di động cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.

- ?

Phùng Nam Thư nâng đôi mắt trong suốt lên, nghi ngờ nhìn cô một cái, nhưng nhìn tay của Cao Văn Tuệ đã đưa tới trước mặt, cô vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động qua.

Cao Văn Tuệ cũng chưa từng yêu đương, nhưng không ngăn được cô xem tiểu thuyết ngôn tình. Nhất là gần đây, cô vẫn luôn theo đuổi quyển "Anh là nhân gian khói lửa sắc", học được nhiều kinh nghiệm, biết rõ đạo lý làm nũng, chiêu bài mạnh nhất của phụ nữ.

Wo - tôi, xiang - nhớ, ni - bạn, le -

Chữ cuối cùng Cao Văn Tuệ còn chưa bấm xong, Phùng Nam Thư liền "Vèo" một cái giật lại điện thoại di động ôm vào trong ngực, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô.

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi không nhớ cậu ta.

- Cậu rõ ràng nhớ.

- Không.

- Tin tôi đi, cậu nhất định là nhớ cậu ta.

Phùng Nam Thư siết chặt di động, mi tâm xinh đẹp hơi nhíu chặt:

- Tôi chỉ muốn Giang Cần tới dắt tôi ra ngoài đi dạo.

Trên mặt Cao Văn Tuệ hiện lên nụ cười của người ăn dưa:

- Cảm giác này chính là nhớ, nếu không, tại sao cậu không muốn nam sinh khác dẫn cậu đi chơi chứ?

- Đó là bởi vì tôi chỉ có một người bạn trai duy nhất là cậu ấy. - Phùng Nam Thư ưỡn n.g.ự.c cao ngạo, nghiêm chỉnh thuần khiết, quang minh lỗi lạc.

Phạm Thục Linh đột nhiên dời sách khỏi mặt:

- Văn Tuệ, cậu đừng có dạy hư cậu ấy. Loại đàn ông cặn bã này có cái gì mà nhớ, cậu ấy cảm thấy nhàm chán nên muốn đi ra ngoài chơi thôi. Nam Thư, cậu muốn đi đâu? Tôi đọc xong chương này sẽ đi cùng cậu.

Phùng Nam Thư đưa tay vỗ vỗ cái gối nhỏ của mình:

- Hơi buồn ngủ, muốn ngủ.

Phạm Thục Linh:

- ??????

Cao Văn Tuệ vui đến ngớ người, thầm nghĩ bạn à, cậu không nên ở trong xe, cậu hẳn là ở dưới gầm xe, sau đó cô lại nhìn về phía Phùng Nam Thư:

- Nam Thư, đàn ông đều là động vật rất không để tâm. Có một số việc cậu không nói thẳng, bọn họ sẽ không bao giờ lĩnh ngộ được.

(*ngươi không nên ở trong xe, ngươi hẳn là ở gầm xe: lời bài hát Anh Ấy Nhất Định Rất Yêu Em - A Đỗ, ở trong xe có thể qua cửa sổ thấy cô gái yêu thích và những người khác, ở dưới gầm xe không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.)

Loading...