Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:59:50
Lượt xem: 1
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Cao Văn Tuệ cầm tai nghe mới mua, chen ra khỏi đám đông, đặt m.ô.n.g ngồi bên cạnh Phùng Nam Thư.
- Tôi đang phổ cập kiến thức tình yêu tiên tiến nhất cho Phùng Nam Thư.
- Cậu không cho tôi dạy, kết quả chính cậu lén lút dạy? A, tôi hiểu rồi, thì ra là cậu chơi hệ dưỡng thành!
Khóe miệng Cao Văn Tuệ mang theo nụ cười lạnh:
- Cẩu nam nhân, mánh khóe thật đúng là nhiều.
Phùng Nam Thư ăn hết chút kẹo bông gòn cuối cùng, nâng đôi mắt thủy nhuận lên:
- Văn Tuệ, hệ dưỡng thành là gì?
- Trên thế giới này luôn có một số cô gái ngốc nghếch, dốt đặc cán mai về tình yêu, giống như là một tờ giấy trắng, nhưng lại thích tin tưởng người khác. Có một vài cẩu nam nhân thích lợi dụng điểm ấy, rồi nuôi dưỡng họ thành hình dạng mình thích, như vậy được gọi là dưỡng thành.
Giang Cần nghe xong liền méo cả miệng, trong lòng thầm nghĩ bạn học Tiểu Cao cậu bị gì vậy, sao câu nào câu nấy triết lý thâm sâu như vậy, cậu mẹ nó muốn thi nghiên cứu sinh hả?
Phùng Nam Thư ngược lại hiểu lời giải thích hời hợt này, nhưng nhưng cảm thấy nó không liên quan gì đến mình, mình cũng không phải là cô gái ngốc nghếch:
- Văn Tuệ, tôi chưa từng thấy cô gái nào như vậy.
- Cậu là một cô gái như vậy.
- …
Phùng Nam Thư như bị sét đánh:
- Tôi đâu có ngốc?
Cao Văn Tuệ nhíu nhíu mày:
- Ngốc này không phải là ngu đần, mà là hình dung một người rất chậm chạp về chuyện tình cảm, ngay cả động tâm cũng phải qua một thời gian dài mới có thể nhận ra.
- Khi nào thì rung động?
- Trái tim của cậu muốn bay lên, được chưa?
Giang Cần nhịn không được mà cắt ngang hai người:
- Cao Văn Tuệ, cậu mau dừng lại đi, tiểu phú bà nhà tôi thi tốt nghiệp trung học đạt 671, cậu dám nói cô ấy ngốc? Cậu thi được bao nhiêu điểm?
- Tôi cũng sáu trăm… được rồi, dù sao cũng ít hơn cô ấy.
Giang Cần cười lạnh, nhìn Phùng Nam Thư:
- Bản thân cô ấy chưa từng yêu, còn bày làm giáo viên, cậu mà nghe cô ấy thì chắc chắn rơi xuống hố!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Văn Tuệ bị đ.â.m trúng điểm đau:
- Mặc dù tôi chưa từng yêu, nhưng tôi cảm thấy tôi hiểu biết nhiều hơn Phùng Nam Thư một chút!
- Được, vậy tôi hỏi cậu một vấn đề. Trên đường bạn trai cậu đi bệnh viện nhìn thấy một bó hoa tươi vô cùng đẹp, nhưng không mua cho cậu, sau khi biết được cậu sẽ làm như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-105.html.]
- Vậy sao được, tại sao anh ta không mua cho tôi, tình yêu luôn cần những món quà nhỏ giữ lửa, tôi cảm thấy tôi sẽ trực tiếp hỏi anh ta, sau đó mới lựa chọn có nên tha thứ cho anh ấy hay không. - Cao Văn Tuệ nhập vai rất triệt để, đã bắt đầu tức giận.
Giang Cần vẻ mặt trào phúng:
- Tiểu phú bà tới trả lời đi.
Phùng Nam Thư mím cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận:
- Nên hỏi, tại sao anh lại đến bệnh viện, anh bị bệnh sao?
- …
Cao Văn Tuệ sửng sốt ba giây, tiếp đó mẹ kiếp một câu, cả người đều choáng váng, trong đôi mắt lóe ra vẻ khó tin.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Giang Cần liền vui vẻ, thầm nghĩ người được bổ túc với chưa bổ túc quả thật không giống nhau.
Ngoài ra, tiểu phú bà thật sự rất thông minh, cô ấy không hiểu nhiều thứ vì chưa từng được học, chưa từng gặp phải, nhưng chỉ cần nói cho cô ấy biết ý tưởng giải đề, cô ấy sẽ giải rất nhanh.
Về phần Cao Văn Tuệ, đó thuần túy là lý luận suông, vẽ trên giấy. Chỉ đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình đã cho là mình có thể nắm tình yêu trong tay, nhưng những ngốc viết tiểu thuyết kia có lẽ đều là xử nam cũng không chừng!
- Được rồi, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải huấn luyện quân sự. Ba chúng ta chả có ai từng yêu đương, thảo luận cái cọng lông ấy?
Giang Cần chuẩn bị rời đi, Cao Văn Tuệ vẫn không thể chấp nhận:
- Không được không được, cậu ra thêm một đề nữa, tôi chắc chắn có thể trả lời!
Giang Cần bất đắc dĩ ngồi xuống:
- Nếu bạn trai của cậu trên đường đến khách sạn để thuê phòng thấy một bó hoa rất đẹp, nhưng không mua cho cậu, cậu sẽ như thế nào?
- Tôi biết, hỏi anh tại sao lại đến khách sạn thuê phòng? Anh thuê phòng với ai?
- Phi, em hỏi anh câu này là có ý gì, em không tin anh à? Chia tay đi!
- ??????
Cao Văn Tuệ cảm thấy mình như bị người ta giáng cho đòn cảnh tỉnh, thấy tối hết cả mặt.
Giang Cần cười đểu nói với cô, hai cú của tôi cô còn chẳng chịu nổi, còn đòi dạy tiểu phú bà như người ta cách yêu đương à, kết quả đấy, giờ biết thế nào là lòng người hiểm ác rồi chứ?
- Giang Cần, Giang Cần, mình cũng muốn hỏi cậu một câu! - Phùng Nam Thư bỗng nhiên lên tiếng.
Giang Cần nhìn sang tiểu phú bà.
- Được thôi, cậu nói đi.
- Nếu như mình đi bệnh viện rồi nhìn thấy người ta bán kẹo bông gòn trông rất ngon, nhưng mà mình lại không mua cho cậu, cậu có mắng mình không?
- Sao mình có thể để cho cậu đi một mình đến bệnh viên được chứ? Đừng đùa nữa, trăm phần trăm lúc ấy mình sẽ đứng bên cạnh cậu, bỏ tiền túi mua cho cậu ăn luôn.
Nghe thấy lời này của hắn, Phùng Nam Thư không nhịn được cong khóe môi, đôi mắt long lanh lúc này đây càng thêm sáng chói.
Cao Văn Tuệ thì đứng ngơ ngàng nhìn Phùng Nam Thư, rồi lại nhìn sang Giang Cần, trong lòng gào thét mình rank thấp nhất à!
Sao có thể nghĩ ra được một câu trả lời như vậy được chứ?
Thực ra vừa nãy Phùng Nam Thư cũng đã nghĩ qua đáp án, định đáp tại sao cậu lại đi bệnh viện, ai ngờ câu trả lời của Giang Cần khiến cô sốc luôn.