Trở về thiên tai, ta ở cổ đại độn hóa chạy nạn - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:20:51
Lượt xem: 4
Quản gia đáp lời, sắp xếp người hầu lấy dụng cụ cạy khóa.
Khi những chiếc khóa trên rương hồi môn lần lượt bị cạy mở, sắc mặt Tần Viễn Đức cũng càng trở nên khó coi.
Những chiếc rương hồi môn này, ngoài một số rương đựng quần áo vải vóc chưa động đến, những rương đựng châu báu và vàng bạc khác thì hầu như đều trống rỗng.
Lúc này không chỉ Tần Viễn Đức ngây người tại chỗ, ngay cả Tần Vân Yên nhìn thấy những chiếc rương hồi môn trống rỗng của mình cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Tần Vân Yên lúc trước đã đích thân nhìn thấy Liễu thị bỏ từng món từng món đồ hồi môn chuẩn bị cho mình vào rương và niêm phong lại nhưng hiện tại những đồ vật quý giá trong rương đều không cánh mà bay.
Tần Vân Yên lập tức điên cuồng xông đến trước mặt Liễu thị: "Nương, những thứ trong những chiếc rương này đâu? Lúc trước ta đã đích thân nhìn thấy người chuẩn bị cho ta, sao bây giờ những chiếc rương này lại gần như trống rỗng?"
"Đồ hồi môn của ta đâu rồi?!" Tần Lăng Hàm thấy vậy, nhìn về phía Liễu di nương: "Muội muội ở bên ngoài tiếng xấu đồn xa, phụ thân khó khăn lắm mới hạ mình, tìm đến Hầu phủ, vừa tặng lễ vừa đưa tiền, mới ổn định được chuyện hôn sự này. Bây giờ nếu Hầu phủ biết Tần phủ chúng ta ngay cả đồ hồi môn của muội muội cũng không lấy ra được, hôn sự của muội muội với Hầu phủ..."
May
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thien-tai-ta-o-co-dai-don-hoa-chay-nan/chuong-75.html.]
"Di nương tâm tư tỉnh tế, quản lý tài sản trong phủ nhiều năm như vậy, chắc hẳn hiểu rõ đạo lý này. Không đến nỗi động vào đồ hồi môn của muội muội chứ."
"Liễu di nương có phải đã chuyển đồ hồi môn đi nơi khác cất giữ, chuẩn bị đến trước khi muội muội xuất giá thì bổ sung thêm một số đồ vật không?" Nghe Tần Lăng Hàm hỏi, sắc mặt Liễu thị như tro tàn, biết rằng chuyện này không thể giấu được nữa. Chỉ đành vẻ mặt suy sụp ngồi phịch xuống đất, mím môi nức nở không nói một lời. Tần Vân Yên nhận ra đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến hậu quả sau khi đồ hồi môn xảy ra vấn đề, lập tức hoảng loạn xông lên, nắm chặt lấy quần áo trên vai Liễu thị, vội vàng nói: "Nương, người nói gì đi chứ, người giấu đồ hồi môn của ta ở đâu? Người đừng im lặng như vậy!"
"Người biết rõ việc gả vào Hầu phủ quan trọng với ta như thế nào, vì chuyện này, ta ngay cả bản thân mình cũng không màng đến, người không thể vào lúc này lại hại nhi nữ mình được!" Tần Vân Yên vừa nói vừa lay mạnh vai Liễu thị, những móng tay sắc nhọn bấu chặt vào vai Liễu di nương, như muốn cắm sâu vào da thịt của bà ta.
Tần Viễn Đức đẩy Tần Vân Yên ra, tức giận tát một cái vào mặt Liễu thị, lạnh lùng nói: "Tiện phụ nhà ngươi rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng ta! Đồ hồi môn của Yên Nhi ngươi đã động đến bao nhiêu? Hiện tại giá ngọc trai đã giảm mạnh, những việc làm ăn khác trong phủ còn trông cậy vào Hầu phủ."
"Hôn sự của Yên Nhi với tiểu hầu gia tuyệt đối không thể thay đổi, ngươi mau lấy nốt đồ hồi môn còn lại của Yên Nhi ra đây!"
"Nếu ngươi còn tiếp tục im lặng, đừng trách ta trực tiếp đưa ngươi ra quan, đuổi khỏi Tần phủ."
Liễu di nương xuất thân nghèo hèn, một lòng trông cậy vào việc nhi nữ bám víu vào Hầu phủ, đến lúc đó nhờ nhi nữ mà nương cũng được nhờ, để mình thuận lợi trở thành chính thất phu nhân của Tần phủ, nếu rời khỏi Tần phủ, bà ta sẽ chẳng còn gì cả.
Lúc này nghe Tần Viễn Đức nói muốn đuổi mình khỏi Tần phủ, lập tức quỳ gối đến trước mặt Tần Viễn Đức, ôm chân ông ta khóc lóc thảm thiết: "Lão gia đừng mài!"