Trở về thiên tai, ta ở cổ đại độn hóa chạy nạn - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:20:47
Lượt xem: 2
Lần này Tần Viễn Đức dùng hết mười phần sức, Liễu thị bị đánh ngã sang một bên, tóc tai bù xù, má bị đánh sưng đỏ.
Tần Vân Yên thấy vậy, kinh hãi kêu lên: “Cha, đừng mal Dù sao thì nương cũng đã ở bên cha lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao!"
"Lần này nương cũng là vì Tần gia và nhi nữ mới nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy, cha hãy tha thứ cho nương một lần đi!"
Nói rồi liền xông lên, ôm chặt lấy Tần Viễn Đức. "Lão gia, xin người tha cho thiếp đi, thiếp biết lỗi rồi." Liễu thị bị đánh đến nỗi khóc không thành tiếng, khóe miệng cũng rỉ máu, quỳ gối trước mặt Tần Viễn Đức, vừa liên tục dập đầu vừa nói.
Tần Vân Yên cũng khuyên can theo: "Đúng vậy cha, hiện tại ta sắp gả vào Hầu phủ vàng bạc châu báu thì chúng ta còn thiếu sao? Cha hãy tha thứ cho nương đi."
Nói đến Hầu phủ, Tần Viễn Đức lập tức bình tĩnh lại.
Nhìn Liễu thị toàn thân toàn vết thương, nghĩ đến bà ta dù sao cũng là thân nương của Tân Vân Yên nên không tiếp tục nữa.
"Cha, hiện tại nợ nần của cửa hàng, chỉ có thể tạm thời dùng bạc trong kho để trả trước." Tần Lăng Hàm nói với Tần Viễn Đức.
Chìa khóa kho của Tần phủ, một cái ở trên người Tần Viễn Đức, một cái ở trên người Lưu thị, bình thường đều do Lưu thị quản lý.
Chuyện vừa rồi khiến Tần Viễn Đức mất hết lòng tin với Lưu thị, lập tức dẫn mọi người đến kho để đích thân kiểm kê tài sản.
Cửa kho vừa mở ra, bên trong kho lộng lẫy hiện ra trước mắt mọi người. Phía trong kho, một số hộp và trên tường hoặc bày hoặc treo các loại đồ sứ, tranh chữ mà Tần Viễn Đức sưu tầm được, cùng một số vàng bạc châu báu dự trữ trong nhà.
May
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thien-tai-ta-o-co-dai-don-hoa-chay-nan/chuong-74.html.]
Còn phía ngoài mười mấy chiếc rương gỗ mun lớn được buộc bằng lụa đỏ, xếp ngay ngắn, bên trong đựng đồ hồi môn của Tần Vân Yên.
Tần Viễn Đức dẫn quản gia và một số người bên cạnh vào kho để kiểm tra tài sản trong kho.
Đôi mắt của Liễu thị căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tần Viễn Đức, như thể đang lo lắng điều gì đó. Những chiếc rương gỗ mun chắn ngang lối đi, Tần Viễn Đức bảo quản gia gọi mấy người hầu đến dọn đi.
Vì những chiếc rương khá lớn, người hầu nghĩ rằng đồ bên trong chắc chắn rất nặng, hai người hầu dùng hết sức chuẩn bị nâng lên nhưng không ngờ chiếc rương lại nhẹ đến bất ngờ, dễ dàng nâng lên.
Tần Viễn Đức đứng bên cạnh, nhận ra có điều bất thường, cau mày nói với người hầu: "Đặt rương xuống, mở ra cho ta xem."
Liễu thị tỏ ra hoảng hốt, vội vàng tiến lên ngăn cản Tần Viễn Đức: "Lão gia, những chiếc rương này thiếp đã sắp xếp ổn thỏa và buộc bằng lụa đỏ rồi, không cần mở lại, chúng ta nhanh chóng vào kiểm tra tài sản trong kho đi."
Tần Viễn Đức nhìn thấy vẻ lo lắng của Liễu thị, liền biết có điều không ổn.
Tần Viễn Đức hất tay Liễu thị đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo mình, lạnh lùng nói: "Chìa khóa những chiếc rương đựng đồ hồi môn của Yên Nhi đều do ngươi đích thân giữ. Ngươi vừa rồi đã làm ra chuyện tham ô, hiện tại phải kiểm tra sổ sách thì phải kiểm tra cả những đồ hồi môn này."
"Lấy chìa khóa rương hồi môn ra, mở hết những chiếc rương đựng đồ hồi môn này cho ta!"
Liễu di nương mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói: "Hôm nay trong phủ có nhiều việc, chìa khóa... chìa khóa thiếp vô tình làm mất rồi."
Nhìn vẻ hoảng loạn và chột dạ rõ ràng của Liễu thị, Tần Viễn Đức lập tức cảm thấy không ổn, liền nói với quản gia: "Cạy hết những chiếc rương này cho ta, đã kiểm tra sổ sách thì hôm nay phải kiểm tra rõ ràng toàn bộ tài sản trong phủ cho ta!"