Trở về thiên tai, ta ở cổ đại độn hóa chạy nạn - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:20:40
Lượt xem: 2

Việc kinh doanh trân châu rất phát đạt, Liễu thị đương nhiên muốn chia một chén canh, chỉ là tiền tích cóp của bà ta quá ít, ngay cả tiền chuộc cửa hàng cũng không có, cho nên mới động đến tiền nhập sổ của cửa hàng.

Bà ta vốn nghĩ, dù sao việc kinh doanh trân châu cũng rất phát đạt, số tiền này mười ngày nửa tháng là có thể lấy lại, đến lúc đó trả lại vào sổ sách, sẽ không ai phát hiện ra, còn số tiền kiếm được thêm, bà ta có thể tự mình lấy đi.

Nhưng Liễu thị không ngờ rằng, trân châu lại có thể giảm giá mạnh trong chớp mắt.

Mọi tính toán của bà ta đều đổ bể.

Tần Viễn Đức thấy Liễu thị tự ý quyết định, tức giận tát ngay một cái vào má Lưu thị: "Con tiện nhân, ngươi to gan thật! Ai cho phép ngươi không hỏi ta một tiếng, mà dám động đến tiền trong cửa hàng!"

Liễu thị ôm mặt khóc lóc: "Lão gia, thiếp không có ý riêng, thiếp làm tất cả mọi chuyện, cũng là vì nghĩ cho Tần gial Thiếp chỉ muốn kiếm thêm tiền cho lão gia, như vậy Yên Nhi ga vào Hầu phủ cũng có thêm chỗ dựa." Liễu thị tự cho rằng có thể như thường lệ giả bộ đáng thương để lão gia nguôi giận nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám và giận dữ của ông ta, bà ta lập tức ôm mặt khóc nói: "Thiếp thật sự một lòng vì Tần gia, căn bản không biết, mọi chuyện lại thành ra như vậy!"

Tần Vân Yên lúc này cũng vội vàng quỳ xuống cầu xin cho Liễu thị: "Cha, nương đã theo cha nhiều năm như vậy, người còn không hiểu rõ con người của nương sao? Cha hãy tha thứ cho nương lần này đi."

Liễu thị thật ra không cảm thấy mình có lỗi, bà ta chỉ cảm thấy mình xui xẻo, vừa định làm ăn thì trân châu lại xảy ra vấn đề.

Sao lúc Tần Lăng Hàm kinh doanh lại thuận lợi như vậy?

Nghĩ vậy, ánh mắt của Liễu thị hướng về phía Tần Lăng Hàm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thien-tai-ta-o-co-dai-don-hoa-chay-nan/chuong-72.html.]

Tiếp xúc với ánh mắt của Liễu thị, Tần Lăng Hàm nhếch môi, nở một nụ cười khiêu khích.

Liễu thị chỉ cảm thấy một luồng lửa giận bùng lên trong lồng ngực.

Quả nhiên, tất cả những điều này đều là do con tiện nhân này tính toán trước! Nàng đã sớm giăng sẵn bẫy, chỉ chờ bà ta mắc câu.

"Lão gia, chuyện này mặc dù thiếp có lỗi nhưng cũng là vì bị hãm hại!" Liễu thị hận không thể nhìn chằm chằm vào Tần Lăng Hàm, mở miệng nói: "Ngay cả khi lão gia muốn trừng phạt thiếp, cũng không thể bỏ qua kẻ chủ mưu phía sau."

Tần Viễn Đức hỏi Liễu thị: "Là ai hãm hại ngươi?”

Lưu thị nhìn Tần Lăng Hàm, nói: "Hàm Nhi, nương vẫn luôn đối xử với ngươi như nhỉ nữ ruột của mình, những năm qua, nương đã từng bạc đãi ngươi chưa?”

May

Tần Lăng Hàm nghe xong, trong lòng muốn trợn trắng mắt lên trời, Liễu thị này thật sự không biết xấu hổ mà nói dối. "Nương không ngờ rằng, ngươi lại tính kế chúng ta..." Liễu thị nói đến chỗ đau lòng, không khỏi khóc lên.

"Thảo nào lúc lão gia hỏi ngươi về trân châu, ngươi lại đưa cho lão gia dễ dàng như vậy, hóa ra ngươi đã sớm biết trân châu sẽ giảm giá mạnh. Nhưng ngươi lại cố tình không nói cho chúng ta biết, chỉ chờ xem chúng ta thua lỗ. Hàm Nhi, sao tâm địa ngươi lại có thể độc ác như vậy!"

Tần Vân Yên nghe vậy, lập tức phối hợp với Liễu thị chất vấn Tần Lăng Hàm: “Thật sự là nuôi ong tay áo, ăn cháo đá bát. Tần gia chúng ta có chỗ nào đối xử không tốt với ngươi, mà ngươi lại muốn hãm hại Tần gia tổn thất một số tiền lớn như vậy."

"Ta biết rồi, nhất định là ngươi không ưa gì ta và nương ta nên mới bày ra một màn kịch này, muốn hãm hại chúng ta."

Loading...