Trở về thiên tai, ta ở cổ đại độn hóa chạy nạn - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-03-08 08:20:04
Lượt xem: 4
Tần Lăng Hàm cúi đầu thuận mắt nói: "Cha yên tâm, ta biết rồi."
"Ừ." Tân Viễn Đức gật đầu hài lòng.
Trong từ đường, Tần Vân Yên thấy tìm cách c.h.ế.t chóc cũng vô dụng, lập tức trở nên hoảng loạn.
Nàng ta nhìn Liễu thị, bất lực hỏi: "Nương ơi, cha như vậy, là nhất quyết muốn đổi hôn sự rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi cứ yên tâm, cha ngươi bây giờ đang tức giận, đợi cha ngươi hết giận, ta sẽ nghĩ cách. Về phía Tân Lăng Hàm, ta cũng sẽ tìm cách nói chuyện với nó." Liễu thị nhìn Tần Vân Yên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tần Vân Yên, nói: "Nhi nữ của ta, sinh ra là để làm phu nhân của nhà quyền quý, sao có thể để người khác cướp mất!"
"Tóm lại, mối hôn sự này, tuyệt đối không thể để tiện nhân Tần Lăng Hàm kia chiếm mất!"
"Những ngày này, ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận cha ngươi thêm nữa."
"Vâng, ta biết rồi." Tần Vân Yên gật đầu đáp.
Liễu thị nói xong, liếc nhìn về hướng Tần Lăng Hàm rời đi, vội vã rời đi.
May
Tần Vân Yên và Ngọc Lộ vừa về đến viện, Ngọc Lộ nghĩ đến vẻ mặt của Tần Viễn Đức lúc nãy, liền thay Tân Lăng Hàm cảm thấy bất bình: "Nhị tiểu thư không được, liền bắt tiểu thư đi gả, cũng không hỏi ý kiến tiểu thư. Lão gia xem tiểu thư là cái gì chứ, giống như hàng hóa dùng để trao đổi vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thien-tai-ta-o-co-dai-don-hoa-chay-nan/chuong-62.html.]
Tần Lăng Hàm không nói gì, trong mắt Tần Viễn Đức, đứa nhi nữ này của ông ta vẫn luôn là một món hàng.
Mà Tần Lăng Hàm đã trải qua kiếp trước, nàng đối với người cha gọi là Tần Viễn Đức này cũng không còn hy vọng gì nữa, tất nhiên cũng không thấy đau lòng.
"Hầu phủ cao quý như vậy, tiểu hầu gia lại thích nhị tiểu thư, ta sợ đến lúc đó tiểu thư sẽ chịu ấm ức." Ngọc Lộ không giống như người khác, cho rằng Hầu phủ là một mối hôn sự tốt, mà là đứng trên lập trường của Tần Lăng Hàm, suy nghĩ nhiều hơn cho Tần Lăng Hàm.
Thấy Ngọc Lộ một lòng vì mình như vậy, vẻ mặt Tần Vân Yên dịu dàng, nàng nói với Ngọc Lộ: "Đừng lo lắng, mối hôn sự này, không dễ dàng rơi vào đầu tiểu thư của em đâu." Tần Lăng Hàm vừa dứt lời, Liễu thị liền vội vã đến viện của Tần Lăng Hàm.
"Xem, không phải đã đến rồi sao?" Tần Vân Yên cười nói với Ngọc Lộ, sai người nghênh đón Liễu thị vào chính sảnh.
Liễu thị đặt mấy đĩa bánh ngọt tỉnh xảo lên bàn của Tần Lăng Hàm.
Sau chuyện vừa rồi, sắc mặt Liễu thị rất khó coi nhưng khi đối mặt với Tần Lăng Hàm, bà ta vẫn cố nặn ra nụ cười, giả vờ ôn hòa nhìn Tần Lăng Hàm nói: "Hàm Nhi, đây đều là bánh ngọt do đích thân di nương làm. Di nương đến đây lúc này, là muốn nói với ngươi một số lời tâm tình. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Nói xong, Liễu thị liền ra lệnh cho tất cả các tỳ nữ hầu hạ bên cạnh lui xuống.
Nhìn thấy Liễu thị đuổi các tỳ nữ đi, Tần Lăng Hàm tùy tiện cầm một miếng bánh ngọt nhưng không định ăn, ánh mắt lười biếng nhìn Liễu thị, nhìn vẻ mặt giả vờ từ bi của bà ta, nhàn nhạt nói: "Không ngờ hôm nay di nương còn có tâm trạng, đến tặng bánh ngọt cho ta. Bình thường di nương lén lút sau lửng cha đối xử với ta thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Di nương đừng vòng vo tam quốc nữa, có gì thì cứ nói thẳng."
Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Tần Lăng Hàm, Liễu thị cũng không tức giận, mà nhìn Tân Lăng Hàm, khẽ thở dài, ôn hòa nói: "Thôi, di nương biết, vì chuyện hôn sự Vương gia trước đây, ngươi vẫn luôn có hiềm khích với di nương nhưng hôm nay di nương cố ý đến đây, cũng đều là vì tốt cho ngươi."