Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 936
Cập nhật lúc: 2024-12-31 19:30:25
Lượt xem: 46
Ông ngừng một chút, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng người, rồi tiếp tục:
"Làm sai thì đại đội chúng ta sẽ không tha. Nhưng ai có đóng góp cho đại đội, chúng ta cũng phải ghi nhận. Mọi người thấy đạo lý này có đúng không?"
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên tiếng đồng tình:
"Đúng vậy! Bí thư nói rất đúng!"
"Đồng chí Cố Nguyệt Hoài đã cứu trâu về, giúp đại đội chúng ta giữ được cả trâu mẹ lẫn nghé con bình an. Đây là một cống hiến lớn!"
"Lưu Nhị Nhĩ ỷ vào quyền hạn của người chăn trâu mà dám giấu nghé con đi . Đó là hành vi vì tư lợi cá nhân giấu đi tài sản của đại đội . Đó là phạm tội, không thể khoan thứ!"
"Còn cả chuyện của Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh, hành động của họ chính là đang bôi xấu danh dự của đại đội chúng ta!"
"Đúng là một năm xui xẻo, chỉ toàn gặp chuyện chẳng lành!"
Vương Phúc nhắm mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ cay đắng. Không gian xung quanh chìm vào im lặng. Sau một hồi lâu, ông mở mắt, nhìn thẳng vào Lưu Nhị Nhĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/936.html.]
"Nể tình cậu đã chăn trâu cho đội nhiều năm, bận rộn với công việc chăn nuôi không ít , nên chuyện này đội sẽ không báo cáo lên công xã . Nhưng từ nay về sau, cậu tự lo cho bản thân mình. Đội sản xuất Đại Lao Tử không thể giữ người như cậu lại nữa!"
Lời tuy bình thản, nhưng lại như sấm sét giáng xuống. Trục xuất khỏi đội là một hình phạt vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt với một kẻ vô dụng như Lưu Nhị Nhĩ. Dẫu vậy, so với việc ngồi lao thì đây đã là nhân từ để lại cho ông ta một con đường sống rồi .
Lưu Nhị Nhĩ mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Hắn biết mình giờ chẳng khác nào chuột chạy qua đường, người người hô đánh. Nói thêm gì cũng chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.
Sau khi xử lý xong Lưu Nhị Nhĩ, Vương Phúc quay sang nhìn Lý Siêu Anh. Khuôn mặt cô ta giờ không còn chút huyết sắc, chỉ có nỗi sợ hãi khắc sâu trong ánh mắt. Vương Phúc thở dài, ánh mắt chuyển sang Lôi Đại Hoa, giọng ông trầm xuống:
"Đây là chuyện nhà các người, tự giải quyết đi. Nếu không thể sống chung được nữa thì ly dị, đừng cứ muốn đánh muốn giết. Ai cũng có cha mẹ nuôi lớn, không thể vì cơn giận nhất thời mà tước đoạt tánh mạng của con nhà người ta . Nếu thực sự xảy ra chuyện lớn, đến cả Lôi Đại Chùy cũng không bảo vệ được bà đâu."
Lời nói của Vương Phúc, đến đoạn cuối mang theo một chút ý cảnh cáo .Cùng nhau sinh hoạt ở đại đội này lâu như vậy , ông đã quá rõ tính tình của Lôi Đại Hoa.
Lôi Đại Hoa nghe vậy, trong lòng không cam lòng nhưng cũng không dám cãi lại. Bí thư chi bộ luôn có uy nghiêm trong đội, dù bà ta có ỷ vào chỗ dựa cũng không dám làm càn. Bà đành miễn cưỡng gật đầu, cố gắng kìm nén cơn giận.
Nga
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》