Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 935
Cập nhật lúc: 2024-12-31 19:27:30
Lượt xem: 41
Cô ta sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Sao lại thành ra thế này?
Trần Nhân đảo mắt nhìn các xã viên xung quanh. Người thì cười nhạo, kẻ thương hại, còn có cả những ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Lòng cô ta bỗng trở nên mờ mịt.
Cô ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này. Nhà cô ta trong đại đội lúc trước cũng là gia đình gương mẫu, từng vẻ vang đến nhường nào, các xã viên bình thường chỉ biết nhìn hâm mộ , vậy mà giờ đây lại trở thành trò cười cho cả đại đội.
Cô ta cũng không dám tưởng tượng, lát nữa khi anh trai cô ta về, mọi chuyện sẽ ra sao.
Bản thân Trần Nhân vì sợ mất mặt nên đương nhiên không muốn tiến lên can ngăn Lôi Đại Hoa. Cô ta chỉ biết đứng một chỗ, mặc cho trò hề này tiếp diễn.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng Phượng Anh không nhịn được mà bước lên ngăn cản. Bà kéo Lôi Đại Hoa lại, giọng nói cứng rắn :
"Được rồi! Chẳng lẽ bà định đánh c.h.ế.t cô ta thật hay sao? Bà biết hậu quả chứ ?"
Lôi Đại Hoa thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu vẫn trừng trừng nhìn Lý Siêu Anh. Khi bị lôi ra, bà ta không quên nhấc chân đạp thêm một cái:
"Loại đê tiện này, đánh c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/935.html.]
Nga
Con dâu chính mình lại dám cắm sừng con trai chính mình , còn mang thai đứa con hoang. Hiện thực như vậy làm sao bà ta có thể chấp nhận?
Đúng lúc này, Vương Phúc bước tới. Ông mang theo sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua Lý Siêu Anh rồi dừng lại trên người Lưu Nhị Nhĩ. Giọng ông trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Lưu Nhị Nhĩ, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu đã giấu nghé con ở đâu? Nếu giờ khai ra, trong đội có thể xử lý nhẹ tay."
Nghe đến chuyện liên quan đến mình, Lưu Nhị Nhĩ lập tức căng thẳng. Gã cúi đầu, vẻ mặt khổ sở như đưa đám:
"Bí thư chi bộ, tôi thật không dám lừa ông! Lúc đó , trâu mẹ sinh ra một nghé con trước , tôi thấy nghé con bị thiếu mất một chân, nghĩ nó là con tàn tật. Trong đội chắc chắn sẽ không nuôi sống nên tôi mới nảy ra ý định giữ lại ăn thịt.
Còn chuyện đứa con trong bụng Lý Siêu Anh, đúng là của tôi. Người làm cha như tôi chẳng lẽ không cần tính toán đường sống cho con mình sao? Bí thư, tôi thật sự biết sai rồi! Nhưng chuyện nghé đi đâu, tôi thật sự không biết!"
“Bí thư chi bộ, xin ông cứu tôi với, tôi thật sự đã biết sai rồi."
Lưu Nhị Nhĩ vừa dứt lời, Vương Phúc im lặng rất lâu. Ông đứng yên, ánh mắt nhìn xa xăm như đang cân nhắc. Sau đó, ông giơ tay lên, ý bảo tất cả xã viên xung quanh im lặng.
"Các đồng chí, mọi người đều đã chứng kiến chuyện xảy ra trong đội tối nay."
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》