Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 918
Cập nhật lúc: 2024-12-31 12:58:03
Lượt xem: 29
“Tôi… Tôi thật sự không biết, bí thư chi bộ, tôi thật sự không biết!” Lưu Nhị Nhĩ rên rỉ, ngồi phịch xuống đất rồi lại bắt đầu khóc nức nở: “Nghé con chính là ở chỗ này, chính tay tôi đem nó để ở đây a ! Tôi cũng không hiểu sao đột nhiên lại không có nữa!”
Vương Phúc hai tay chắp sau lưng, nhíu mày trầm ngâm một lát, rồi quay sang Vương Bồi Sinh nói: “Lão Vương, ông đi gọi hết mọi người lên đây, tôi không tin ông ta có thể giấu ở chỗ nào , đều kêu mọi người đi tìm đi , nếu tối nay không tìm ra nghé con , thì đừng ai ngủ.”
“Được rồi!” Vương Bồi Sinh gật gật đầu, xoay người rời đi chuồng trâu .
Hoàng Phượng Anh tức giận liếc mắt nhìn Lưu Nhị Nhĩ, rồi bước ra từ đống cỏ khô, nhìn về phía Vương Phúc nói: “Bí thư chi bộ, lúc này Tiểu Cố lại một lần nữa giúp đâij đội xử lý chuyện lớn , cũng không thể để cô ấy chịu thiệt, nên đến công xã để xin vinh dự cho cô ấy chứ!”
Vương Phúc gật đầu, tiến tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, cảm kích nói: “Tiểu Cố, cảm ơn cháu rất nhiều, cháu chính là ân nhân của đại đội chúng ta.”
Ông nói cảm ơn , không phải chỉ có một chuyện cứu trâu của đại đội mà thôi , còn là vì bức tranh vẽ trên tường của đại đội , cùng với việc chỉ điểm ruộng cây củ đậu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/918.html.]
Phải biết rằng , việc bức vẽ trên tường đại đội của cô được công xã khen và truyền bá là mang lại quang vinh cho đại đội , còn việc chỉ điểm ruộng cây củ đậu tại thời điểm này lại là trực tiếp giúp các cán bộ lãnh đạo đại đội như ông giải quyết được việc khiến bọn họ đau đầu nhức óc vài ngày qua , càng là trực tiếp cứu mạng rất nhiều xã viên của đại đội .
Nga
Nếu không có Cố Nguyệt Hoài , đại đội của bọn họ sao có thể có ngày hôm nay .
Cố Nguyệt Hoài chính là phúc tinh của đại đội Đại Lao Tử !
Cố Nguyệt Hoài khiêm tốn mỉm cười: “Bí thư chi bộ, Hoàng chủ nhiệm, mọi người quá khách sáo rồi. Cháu chỉ là một thành viên trong đại đội, khi đại đội cần , nếu bản thân có thể giúp được gì sao cháu có thể nhắm mắt làm ngơ mà không cống hiến một phần sức lực chứ . Huống chi, trâu là tài sản chung của đại đội, bảo vệ nó là điều đương nhiên. Tất cả những việc này là chuyện cháu nên làm và cháu cảm thấy vinh dự vì mình đã làm được những việc có ích cho đại đội .”
Nếu Hoàng Phượng Anh đã vì cô mà xin vinh dự, thì cô cũng sẽ không từ chối. Dù là xã viên ưu tú hay tiên tiến xã viên, tuy không mang lại lợi ích cụ thể, nhưng trong thời đại này, vinh dự chính là tấm thẻ bài quý giá.
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》