Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 908
Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:41:43
Lượt xem: 20
Đám người tản đi chỗ ở của Lưu Nhị Nhĩ trở nên thoáng đãng rộng rãi hơn rất nhiều .
Cố Nguyệt Hoài nhìn con trâu mẹ, nói: “Bí thư chi bộ, cháu thật sự đã xem qua một ít phương pháp đỡ đẻ. Nếu mọi người cũng đã không còn cách nào khác , sao không cho cháu thử xem sao? Dù sao tình hình đã như vậy, cũng chẳng thể tệ hơn được nữa. Vạn may con trâu mẹ được cứu về thì sao? ”
Nghe vậy, Vương Phúc vẫn còn chút chần chừ, nhưng lại nghe Vương Bồi Sinh nói: “Bí thư chi bộ, sao không để Tiểu Cố thử xem?”
Hoàng Phượng Anh cũng lên tiếng: “Đúng vậy, bí thư chi bộ, Tiểu Cố hiện giờ chính là đồng chí có triển vọng nhất trong đại đội sản xuất của ta. Biết đâu cô ấy thật sự có biện pháp, nếu có thể cứu được con trâu mẹ, thì cô ấy chính là ân nhân lớn của đại đội chúng ta!”
Nghe hai người nói vậy, Vương Phúc cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, Tiểu Cố, vậy cháu thử xem đi. Dù có cứu không được, cũng sẽ không ai trách cháu , đừng quá lo lắng.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cong khóe môi, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đã có người ủng hộ, vậy cô liền không khách sáo nữa, liền nói: “Bí thư chi bộ, là như thế này, phương pháp này có chút kỳ lạ, trong đó một điểm quan trọng là không thể có người đứng bên cạnh nhìn. Là một phương pháp dân gian , chú xem?”
Vương Phúc khẽ kéo khóe miệng, nét mặt hiện rõ vẻ dở khóc dở cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/908.html.]
Ông vừa định mở miệng, thì lúc này, Lưu Nhị Nhĩ – người vẫn luôn khóc sướt mướt bên cạnh con trâu mẹ – có chút bất mãn nói: “Vì sao không thể nhìn? Con trâu là do tôi chăm sóc , nó sắp c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ tôi còn không thể tiễn nó đi một đoạn đường cuối sao?”
Nghe được thanh âm của Lưu Nhị Nhĩ, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài hơi dừng lại.
Cô nhìn về phía người có dung mạo bình thường Lưu Nhị Nhĩ, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt như có thể nhìn thấu hắn , khiến hắn cảm thấy cả người căng thẳng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn hắn một lúc, rồi mới nghi hoặc lên tiếng: “Chú Lưu, chẳng lẽ chú không mong cứu được con trâu sao? Nếu chú cứ tiếp tục trì hoãn, e rằng phương pháp dân gian kia cũng vì bỏ lỡ thời gian mà không còn tác dụng nữa rồi .”
Lưu Nhị Nhĩ không phục, còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Vương Phúc đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, nhịp nhàng lên tiếng: “Được rồi, đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi.”
Nga
Vương Phúc dẫn đầu, theo sau là Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh, họ lần lượt rời khỏi hầm trú ẩn.
Lưu Nhị Nhĩ vẻ mặt đầy khó chịu, trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ chậm rãi quay người rời đi.
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》