Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 907
Cập nhật lúc: 2024-12-31 12:40:46
Lượt xem: 8
“Tiểu Cố?” Vương Phúc liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng lại nhanh chóng tắt lịm. Phương pháp đỡ đẻ gì chứ , cô gái trẻ chưa kết hôn như cô ấy , làm sao có thể biết được cách gì hay ho?
Lúc này nếu đứng ra, mà cuối cùng không cứu được con trâu mẹ, thì không tránh khỏi sẽ phải chịu sự oán trách từ mọi người.
Ông lắc đầu, nói: “Chú hiểu ý tốt của cháu , nhưng con trâu mẹ đã không cứu được nữa rồi.”
Chú Lục cũng thở dài: “Tiểu Cố, những biện pháp cần dùng đều đã thử qua, ngay cả những phương pháp truyền thống Nhị Nhĩ cũng đã thử áp dụng rồi. Chuyện này đành vậy thôi, được rồi, mọi người cũng đã mệt, đã muộn rồi, đợi thêm nữa cũng không phải cách hay.”
Ông mới vừa nói xong, đám người chính là một trận xôn xao.
Nga
Trong đám đông có người thử lên tiếng dò hỏi : “Bí thư chi bộ, nếu con trâu mẹ đã chết, vậy phương pháp xử lý thế nào?”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/907.html.]
Lời này vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Ban đầu, vì con trâu mẹ khó sinh mà mọi người trong đại đội đều hai mặt nhìn nhau đầy bất an lo lắng, nhưng giờ lại bắt đầu tính toán. Theo lệ thường trước đây, nếu con trâu mẹ c.h.ế.t đi, thì da sẽ được lột, thịt sẽ chia cho các gia đình trong đại đội . Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ, nhưng vấn đề lại nảy sinh: một con trâu lớn như vậy, mỗi gia đình sẽ được phân bao nhiêu? Lấy phần nào? Sự phân chia này lại được đánh giá dựa vào cái gì ?
Vương Phúc và chú Lục sắc mặt đều trở nên khó coi, dù sao con trâu mẹ cũng đã cống hiến cho đại đội này nhiều như vậy , nó còn chưa nhắm mắt đâu , vậy mà mọi người đã bắt đầu tính toán chia thân xác của nó rồi ?
Vương Bồi Sinh hơi bực, liền cao giọng nói: “Được rồi! Mọi người đều trở về đi!”
Có người vẫn cảm thấy khó chịu, muốn tiếp tục thảo luận lý do, nhưng lại thấy Vương Phúc quay đầu nhìn mọi người, thanh âm không quá lớn cũng không nhỏ, nhưng đầy vẻ nghiêm túc: “Các người không nghe thấy lời Vương chủ nhiệm sao? Mọi người mau đi đi! Đừng đứng đây làm chướng mắt !”
Trong đội, cả hai con trâu đều hiền lành, trung hậu, tính cách ôn hòa, chưa bao giờ tấn công ai. Thậm chí, một vài thiếu niên hồi nhỏ còn từng cưỡi chúng mà lớn lên. Vậy mà giờ đây, không biết sao những người này lại có thể nhẫn tâm nói ra những lời tàn nhẫn trước mặt con trâu mẹ sắp ch.ế.t như vậy!
Thấy Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đều đã nổi giận, nhóm xã viên lúc này mới dần quay người rời đi. Một số người còn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn , có vẻ vẫn ' luyến tiếc ' còn chưa nghe được việc chia thịt trâu như thế nào .
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》