Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 845
Cập nhật lúc: 2024-12-29 13:47:46
Lượt xem: 36
Nhận ra vẻ nguy hiểm ẩn giấu trong lời cô, Yến Thiếu Ngu bật cười, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại nhận cái giỏ trên tay cô. Anh nghiêm túc nói:
"Anh đâu có ý đó. Vào đi. Em mang gì thế?"
Đôi môi đỏ của Cố Nguyệt Hoài khẽ cong lên: "Mang cơm cho anh và Thiếu Ương."
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhìn cô với vẻ không đồng tình: "Không thấy mệt sao?"
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, môi nhếch lên đầy ý cười: "Mang cho anh thì không mệt."
May mắn câu này không để Cố Chí Phượng nghe thấy, nếu không chắc chắn người làm cha này sẽ đương trường tức giận đến rơi lệ đầy mặt .
Yến Thiếu Ngu không cười, chỉ chăm chú nhìn cô. Ánh mắt anh sâu thẳm, dường như mang theo cảm xúc gì đó mà cô không thể hiểu nổi.
Cố Nguyệt Hoài nghi hoặc quan sát anh: "Sao thế? Vừa rồi anh định đi đâu à?"
Yến Thiếu Ngu khẽ lắc đầu: "Phòng bên cạnh hơi ồn, anh định ra ngoài xem thế nào. Nhưng ăn cơm trước đã."
"Phòng bên cạnh hơi ồn?" Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày .
Phòng bên canh ?
Nhóm Hoàng Thịnh không phải đang ở phòng bệnh bên cạnh hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/845.html.]
Đôi mắt cô lóe sáng, nhưng không nói thêm gì, chỉ bước tới bên giường bệnh của Yến Thiếu Ương.
Nga
"Thiếu Ương, hôm nay thế nào rồi? Còn đau không?" Cô cúi xuống hỏi, đồng thời chỉnh lại chăn cho cậu.
Nhân lúc này, cô âm thầm vận dụng khả năng chữa trị, từng chút từng chút truyền năng lượng vào sống lưng của Yến Thiếu Ương. Cô không dám chữa khỏi hẳn ngay lập tức, chỉ có thể mỗi lần truyền vào người cậu một chút , tạo hiện tượng giả dối cậu từ từ phục hồi để tránh người khác nghi ngờ.
Yến Thiếu Ương nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt hơi ngại ngùng: "Chị Nguyệt Hoài, em không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Cậu vừa nói dứt lời, liền cảm thấy sống lưng vốn còn đau nhức bỗng trở nên nóng hầm hập, làm cậu sững sờ trong giây lát.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nhẹ nhàng: "Không sao là tốt rồi. Dưỡng thương cho tốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Ánh mắt cô nhìn Yến Thiếu Ương đầy sự ấm áp. Trong lòng cô nhớ lại, kiếp trước cậu vốn là một người nhút nhát, ngượng ngùng nhưng lại khiến người khác không cảm thấy xa cách, giống hệt bây giờ. Rõ ràng lớn hơn cô vài tuổi, nhưng nguyên nhân vì Yến Thiếu Ngu , cậu luôn lễ phép gọi cô là "chị".
"Ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào." Cô đứng dậy, bước tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu.
Anh đã lấy hộp cơm trong giỏ xách ra. Khi mở nắp, hương thơm ngào ngạt của canh gà lập tức tỏa ra, lan khắp phòng.
Yến Thiếu Ngu nhìn hộp cơm bí đỏ trong tay, ánh mắt lóe sáng.
Cố Nguyệt Hoài hơi chần chừ, nói: "Anh ăn cơm đi. Để em đút cho Thiếu Ương?"
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》