Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 844
Cập nhật lúc: 2024-12-29 13:46:35
Lượt xem: 40
Nghe nhắc tới cơm, Cố Tích Hoài đứng bên cạnh lập tức sáng mắt, cười nói: "Cơm à? Em không nói thì không cảm thấy đói, giờ nghe em nói lại thấy bụng kêu réo rồi đây."
Anh đã mấy ngày không được ăn cơm do em gái nấu, lúc nào cũng cảm thấy thiếu dầu mỡ. Hôm nay nhất định phải ăn cho thỏa mới được.
Cố Nguyệt Hoài bật cười, lắc đầu, mở hộp cơm ra. Ngay lập tức, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Cố Thiên Phượng hít hít mũi, ngạc nhiên hỏi: "Bé, cơm này là cháu nấu sao?"
Trong lòng ông lại khởi lên ý nghĩ, cháu gái mình giờ càng lúc càng giỏi giang, hay là tìm mối mai cho cô một người trong thành phố? Với dung mạo này, tìm một người làm quan cũng không phải vấn đề. Biết đâu cháu gái lấy được chống tốt nhớ ơn ông ta , sau này chẳng phải là ông ta cũng có lợi sao !
Nga
Nghĩ vậy, ánh mắt ông đánh giá cô thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy khả thi.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn Cố Thiên Phượng, ánh mắt không chút áy náy: "Bác cả, không biết bác cũng ở đây nên cháu không chuẩn bị cơm cho bác."
Cố Thiên Phượng xua tay, ngoài mặt cười xòa, trong lòng đang âm thầm tính toán nên không so đo nhiều.
Cố Nguyệt Hoài lấy bát canh gà trong giỏ ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Cha, anh ba, hai người ăn trước đi. Con đi đưa cơm cho Thiếu Ngu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/844.html.]
Nghe vậy, Cố Chí Phượng liếc nhìn con gái, giọng nói không khỏi mang theo chút chua xót: "Bản thân con đã ăn no chưa mà còn đưa cơm cho người khác? Người ta có nhận ân tình của con không? Con đến đây chỉ để đưa cơm cho người ta thôi phải không ?"
Cố Chí Phượng vừa nói trong giọng điệu còn mang theo chua lòm , cải trắng nhà mình vừa mới lớn a , liền nhớ thương một đầu heo , còn mắt trông mong bị củng đi , lão cha như ông quả thật nhiều chua xót a !
Cố Nguyệt Hoài bật cười, định đáp lại thì Cố Tích Hoài đã phẩy tay, đuổi cô đi: "Được rồi, em mau đi đi."
Cô ném cho anh trai một ánh mắt cảm kích, xách giỏ nhanh chóng rời khỏi phòng. Trước khi đi, cô còn nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Cố Thiên Phượng: "Thiếu Ngu? Thiếu Ngu nào? Bác có quen không?"
Cố Nguyệt Hoài không để ý đến Cố Chí Phượng, nhanh chóng chạy lên lầu. Khi vừa đến trước cửa phòng bệnh của Yến Thiếu Ngu, cô giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt vừa lạnh nhạt lại thêm phần khí khái kiệt ngạo của Yến Thiếu Ngu .
Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt hoa đào của anh hiện lên vẻ ngạc nhiên:
"Sao em lại tới đây?"
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh, chân mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên, giọng nói mang chút ý tứ không vui: "Nha ! Nghe lời này anh nói , hình như là không muốn em tới ?"
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》