Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 801
Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:24:30
Lượt xem: 16
Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, đẩy tay Cố Tích Hoài ra:
"Em không sao. Cha thế nào rồi?"
Cô nhanh chóng đi đến bên giường bệnh, ánh mắt dừng lại ở mắt cá chân sưng vù như cái bánh bao của Cố Chí Phượng. Nhíu mày, cô nói:
"Cha, cha không biết mình bao nhiêu tuổi rồi sao? Còn muốn bắt chước người trẻ làm anh hùng! Nhìn xem chân cha kìa, sưng thế này mà không thấy đau à?"
Cố Chí Phượng nghe cô mắng một tràng nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngốc nghếch. Ông nhìn cô hồi lâu, sau đó nắm lấy tay cô, xúc động nói:
"Con gái của cha, mấy ngày nay con sống thế nào? Ăn gì, uống gì? Nhìn mặt con xem, chẳng còn chút thịt nào cả. Trước kia bé nhà chúng ta nhìn phúc hậu biết bao nhiêu !"
"Phúc hậu?"
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, mí mắt Cố Nguyệt Hoài cũng giật giật.
Cô thanh thanh giọng nói, lời ít mà ý nhiều, kể lại những chuyện mấy ngày qua, không giấu giếm việc đã gặp phải bầy sói và những tình huống nguy hiểm. Cô còn cố tình phóng đại hình tượng của Yến Thiếu Ngu, đem anh như thế nào bảo vệ cô , như thế nào xả thân cứu giúp , như thế nào không ngại vất vả mạo hiểm gặp dã thú lao vào trong màn mưa đi kiếm đồ ăn , như thế nào kiến thức rộng lớn làm cô mở mang tầm mắt , nói chung là có nhiều nói nhiều , không có cô tô vẽ thêm , khẳng định ' có văn có võ ', tài mạo song toàn .
Nghe đến đây, sắc mặt Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài lập tức thay đổi.
"Bọn cha chỉ biết các con gặp sói, đâu ngờ còn gặp cả gấu!" Cố Chí Phượng thất kinh.
Cố Tích Hoài nhìn cô đầy hoài nghi:
"Yến Thiếu Ngu lợi hại đến thế cơ à? Em đang phóng đại phải không ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/801.html.]
Cố Nguyệt Hoài nghiêm mặt:
"Em mà thèm khoác lác sao?"
Không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nga
Nhớ đến Yến Thiếu Đường, cô nhíu mày hỏi:
"Anh cả và Thiếu Đường đâu rồi?"
Cố Tích Hoài cười đầy bí hiểm:
"À, nhắc đến chuyện này, em đoán xem, ở bệnh viện này bọn anh gặp ai?"
"Ai?" Cố Nguyệt Hoài hơi nhíu mày, tò mò hỏi.
Cố Chí Phượng liếc mắt trừng Cố Tích Hoài cố tình úp úp mở mở một cái, đáp thay:
"Là anh chị của Thiếu Đường. Sáng nay Tích Hoài bế Thiếu Đường ra ngoài, tình cờ gặp được. Phải nói, anh chị em nhà họ lớn lên đều rất đẹp !"
Nghe vậy, lông mày Cố Nguyệt Hoài càng nhíu chặt:
"Cha, cha làm sao biết đó là anh chị của Thiếu Đường? Chưa xác minh kỹ càng mà đã giao người? Nhỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Cố Tích Hoài nhướng đôi lông mày thanh tú, tức giận nói:
"Em nghĩ anh ba em là kẻ ngốc à?"