Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 800
Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:16:10
Lượt xem: 36
Vừa vào bệnh viện, Cố Nguyệt Hoài lập tức tìm y tá để hỏi về tình hình của cha cô và Yến Thiếu Ương. Họ được thông báo rằng cha cô, Cố Chí Phượng, đang ở tầng một, còn Yến Thiếu Ương nằm ở tầng hai. Một người chỉ bị thương nhẹ, còn người kia thì tình trạng khá nghiêm trọng.
Nghe đến tình trạng của Yến Thiếu Ương không tốt lắm, sắc mặt Yến Thiếu Ngu trở nên tối sầm. Thấy thế, Cố Nguyệt Hoài nói:
"Anh lên tầng hai thăm Thiếu Ương trước đi. Em gặp cha em trước để báo bình an với ông ấy xong rồi lên tìm anh."
Yến Thiếu Ngu suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu:
"Được."
Hai người chia nhau đi. Cố Nguyệt Hoài vội vã chạy đến phòng bệnh của cha mình ở tầng một.
Còn chưa bước vào, cô đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi xen lẫn lo lắng của Cố Chí Phượng:
"Không biết con bé thế nào rồi. Mấy ngày mưa như vậy, trên núi lại chẳng có đồ ăn. Đã qua lâu rồi, sao vẫn chưa tìm thấy người?"
Ngay sau đó, giọng nói trấn an của Cố Tích Hoài vang lên:
"Cha, cha yên tâm đi. Đừng sốt ruột quá. Con bé cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Cố Chí Phượng không giấu được sự cương nghị trong giọng nói, đáp lại với vẻ không hài lòng:
"Đừng nói mấy lời dễ nghe với cha! Ngày nào chưa tìm thấy người, ngày đó cha không thể yên lòng. Không được, cha phải trở về. Nhỡ con bé có về, cha muốn là người đầu tiên gặp nó!"
"Cha!" Cố Tích Hoài thở dài, bất lực nói: "Chân của cha..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/800.html.]
Không đợi thêm nữa, Cố Nguyệt Hoài vội vàng đẩy cửa bước vào, lớn tiếng:
"Cha! Cha nằm xuống đi, đừng cử động nữa!"
Cố Chí Phượng ngoảnh lại, khi thấy cô đứng ở cửa, nước mắt lập tức trào ra. Giọng ông run run, xúc động:
"Bé … bé về rồi à?"
Ông dụi mắt như không tin nổi, sau đó đẩy nhẹ Cố Tích Hoài:
"Con mau nhìn xem, cha không nhìn nhầm chứ?"
Cố Tích Hoài cũng giật mình, sải bước tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt rồi đưa tay nhéo má cô:
"Là thật rồi! Nguyệt Hoài, đội dân quân tìm thấy em à? Em không sao chứ?"
Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, đẩy tay Cố Tích Hoài ra:
"Em không sao. Cha thế nào rồi?"
Cô nhanh chóng đi đến bên giường bệnh, ánh mắt dừng lại ở mắt cá chân sưng vù như cái bánh bao của Cố Chí Phượng. Nhíu mày, cô nói:
"Cha, cha không biết mình bao nhiêu tuổi rồi sao? Còn muốn bắt chước người trẻ làm anh hùng! Nhìn xem chân cha kìa, sưng thế này mà không thấy đau à?"
Nga
Cố Chí Phượng nghe cô mắng một tràng nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngốc nghếch. Ông nhìn cô hồi lâu, sau đó nắm lấy tay cô, xúc động nói:
"Con gái của cha, mấy ngày nay con sống thế nào? Ăn gì, uống gì? Nhìn mặt con xem, chẳng còn chút thịt nào cả. Trước đây nhìn con phúc hậu lắm mà!"