Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 802

Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:36:11
Lượt xem: 47

 

Cố Nguyệt Hoài không cười, chỉ nhìn chằm chằm anh ấy.

"Yến Thiếu Ương đã đưa ra một bức ảnh. Một nhà sáu người, đặt ngay trước mắt bọn anh. Trong ảnh có cả Thiếu Ương, làm sao anh không nhận ra được? Hơn nữa, bọn họ nhìn kỹ đúng là có đường nét giống nhau ." Khi nói, giọng Cố Tích Hoài có chút cảm thán.

Nga

Nhà họ cũng có sáu người, nhưng đáng tiếc, từ đầu đã không có lúc nào có thể đầy đủ .

Cố Tích Hoài tiếp tục:

"Có điều , lúc gặp anh trai mình, Thiếu Đường chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn thấy chị gái, cô bé thực kích động , chủ động cho chị mình ôm, còn luôn miệng gọi 'chị', thân mật như vậy anh cũng chỉ thấy khi cô bé ở cạnh em ."

Cố Nguyệt Hoài vẫn còn nghi hoặc:

"Vậy hai người họ không nói gì với anh à?"

Nếu Cố Tích Hoài thật sự gặp được Thiếu Ương và Thiếu Ly, sao anh ấy lại không biết họ đã rời khỏi núi chứ?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô chợt nhớ tới buổi sáng khi chia tay ở đại đội Liễu Chi. Cô và Yến Thiếu Ngu đã lựa chọn lưu lại chặn sự truy đuổi của xã viên Liễu Chi đại đội , có thể an toàn rời đi hay không còn không chắc . Thiếu Ương vốn là người cẩn thận, chắc chắn sẽ không nhắc đến chuyện của cô và Yến Thiếu Ngu.

Dù vậy, lại quên rằng trong lòng Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài, cô và Yến Thiếu Ngu vẫn đang bị kẹt trên núi, sống c.h.ế.t không rõ.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu. Chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/802.html.]

Cố Tích Hoài nghi hoặc, nói:

"Nói gì cơ? Anh vừa từ tầng trên xuống. Thiếu Đường đang dính lấy chị mình, không muốn theo anh . Nhắc tới cũng đáng thương, anh trai cô bé bị thương không nhẹ, phải đeo dụng cụ hỗ trợ cột sống, bây giờ nằm liệt giường để nghỉ ngơi."

Cố Nguyệt Hoài không giải thích thêm, chỉ đáp:

"Em lên xem một chút."

Cố Tích Hoài liếc nhìn Cố Chí Phượng, thấy ông đã hoàn toàn thư giãn, nằm thoải mái trên giường bệnh. Anh khẽ bĩu môi, quay lại nói với Cố Nguyệt Hoài:

"Anh dẫn em đi, em không quen ai ở đó cả."

Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Chí Phượng, trong lòng có chút do dự. Dù sao ông cũng là bệnh nhân, đi đứng bất tiện, bên cạnh không thể thiếu người chăm sóc.

Cố Chí Phượng lúc này mới thả lỏng toàn thân, từ tốn nằm xuống, thậm chí còn ngáp một cái, nói:

"Đi đi, cha nghỉ ngơi một lát. Hai ngày nay cha ngủ không ngon, không sao đâu, các con cứ lên mà xem."

Nói xong, ông nhắm mắt lại, không lâu sau tiếng ngáy khe khẽ đã vang lên.

Khóe miệng Cố Tích Hoài co giật, không nhịn được lẩm bẩm:

"Đúng là đầu óc thả lỏng một cái thì ngủ nhanh thật."

Loading...