Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 668

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:39:32
Lượt xem: 29

Lời nói của cô chẳng hề mang theo sự e thẹn, ngược lại còn hiện rõ vẻ hân hoan, tựa như ánh lửa bừng sáng giữa trời mưa tầm tã.

Đôi mắt cô sáng rực, như một viên ngọc quý vừa được nước mưa rửa sạch. Khi Cố Nguyệt Hoài tập trung nhìn một người, ánh mắt cô tựa như cả vườn hoa đào nở rộ, khiến người ta không cách nào cưỡng lại.

Yến Thiếu Ngu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống của cô, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Anh nhanh chóng quay đi, tránh né ánh mắt ấy, giọng điệu bình thản: "Cô cứu Thiếu Đường, tôi cứu cô, xem như huề nhau."

"Quả nhiên là vậy." Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài, cô đã đoán trước được câu trả lời của anh nên khi nghe chính miệng anh nói ra như vậy thì cũng không có nhiều thất vọng , chỉ là nhẹ nhàng nỉ non .

Lời này rơi vào tai Yến Thiếu Ngu, khiến bước chân anh hơi khựng lại. Một thoáng do dự xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, rồi nhanh chóng biến mất.

Cố Nguyệt Hoài dường như cũng không để tâm. Cô thở ra một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Được rồi, thả tôi xuống đi. Tôi chỉ bị thương nhẹ, có thể tự đi được. Nơi này không có đồ ăn, thể lực tiêu hao quá lớn cũng không có lợi."

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh có chút lạnh nhạt , Yến Thiếu Ngu không khỏi nhíu mày. Bàn tay anh siết chặt ở khuỷu chân cô thêm vài phần .

Nhưng sau một lúc im lặng, anh vẫn thuận theo lời cô, thả cô xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/668.html.]

Anh đưa lại chiếc lưỡi hái vào tay cô, đôi môi mím chặt, giọng nói có chút không vui: "Theo sát."

Nga

Cố Nguyệt Hoài xuyên qua màn mưa dày đặc, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi con ngươi u ám và kiêu ngạo của Yến Thiếu Ngu, khẽ gật đầu.

Hai người tiếp tục bước đi, một trước một sau, không ai lên tiếng thêm lời nào.

Không biết do rừng cây quá rậm rạp hay vì mưa đã nhỏ dần, nhưng từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống cũng thưa thớt hơn nhiều.

Từng cơn gió lạnh thổi đến, khiến Cố Nguyệt Hoài không khỏi khẽ rùng mình. Ngược lại, Yến Thiếu Ngu bước đi phía trước, dáng vẻ dường như không hề cảm thấy chút rét lạnh nào.

Cố Nguyệt Hoài đưa hai tay lên môi, hà hơi ấm để xoa dịu cái lạnh tê buốt. Trời cuối thu, quần áo trên người đều đã ướt đẫm, cái lạnh thấu xương không ngừng xâm chiếm.

Dường như Yến Thiếu Ngu nghe thấy tiếng thở ra khẽ khàng của cô, anh dừng bước, quay đầu lại nhìn. Lúc này, anh phát hiện đôi môi vốn ửng đỏ của Cố Nguyệt Hoài đã trở nên trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, giống như sinh bệnh rồi .

 

Loading...