Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 667
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:35:25
Lượt xem: 32
Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, dường như không quen với sự ngoan ngoãn hiếm thấy này của cô. Đặc biệt là khi cô cúi sát lại gần, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên. Anh nhíu mày, nhanh chóng bước đi về một hướng khác.
Dưới sườn dốc cũng là một khu rừng rậm rạp, cây tùng và cây bách mọc san sát, đất đai ánh lên màu đen bóng, nhìn qua vô cùng phì nhiêu. Tuy nhiên, nơi đây hẻo lánh, ít người lui tới, cỏ cây mọc lên cao ngút, cũng không có đường đi .
Cố Nguyệt Hoài vòng tay ôm lấy cổ Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng đề nghị: "Chúng ta đi vòng qua cánh rừng xem sao. Có thể ở mép rừng sẽ phát hiện được điều gì đó."
Cô nhớ lại những ngôi nhà gỗ của người trông rừng ở các đại đội lân cận đã không còn người ở, nhưng vẫn còn sót lại từ thế kỷ trước. Dù mục nát, đó vẫn là nơi trú ẩn tạm thời. Kiếp trước, Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng từng ẩn náu ở đó.
Việc Yến Thiếu Ngu mạo hiểm xuống cứu cô là điều ngoài dự đoán, nhưng ở một góc độ khác tới xem , có thời gian ở riêng với anh, chẳng phải là cơ hội tốt để tăng thêm tình cảm hay sao?
Sau khi nói xong, như sực nhớ ra, Cố Nguyệt Hoài hỏi: "Đúng rồi, cha tôi và anh cả đâu rồi?"
Yến Thiếu Ngu trả lời ngắn gọn: "Họ đã xuống núi tránh mưa rồi."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không hỏi thêm.
Dù sạt lở đất nghiêm trọng, nhưng theo trí nhớ kiếp trước, không có thiệt hại về người hay tài sản. Hai người mất tích là Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng đều trở về an toàn, nên cô không quá lo lắng.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/667.html.]
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy nghiêm nghị của Yến Thiếu Ngu vang lên: "Dây thừng bị người ta cắt đứt, là Điền Tĩnh."
Cố Nguyệt Hoài bật cười, ánh mắt bình thản: "Tôi biết."
Yến Thiếu Ngu dừng bước, ngoảnh lại nhìn cô. Đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt cô, tựa hồ muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng siết tay ôm cổ anh, ghé sát thêm vài phần, gần như hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau: "Mưa lớn thế này, sạt lở núi dữ dội, mà dây thừng thì không đủ dài để tới sườn dốc. Thiếu Ngu, vì sao anh lại tới cứu tôi?"
Lúc này, cô không muốn nhắc đến Điền Tĩnh, chỉ muốn hỏi anh một cách nghiêm túc.
Dù trong lòng đã có phỏng đoán rằng anh muốn trả ơn, cô vẫn muốn xác nhận.
Yến Thiếu Ngu im lặng không trả lời.
Cố Nguyệt Hoài không chịu buông tha, lại tiếp tục: "Thiếu Ngu, có phải anh đã bắt đầu thích tôi rồi không?"