Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 669

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:40:34
Lượt xem: 34

Yến Thiếu Ngu nhíu mày, bước đến gần, đưa tay chạm lên trán cô. Đúng như dự đoán, hơi nóng đã xuất hiện. Anh nhìn cô, lông mày càng nhíu chặt hơn, lặng lẽ thốt ra một câu: "Thật phiền phức."

Dù miệng nói như vậy, nhưng người đã tìm thấy, tất nhiên không thể bỏ mặc.

Yến Thiếu Ngu mím môi, từ trong vạt áo lấy ra một bình rượu nhỏ. Đây là loại rượu trắng anh mang theo để làm ấm người trong những chuyến đi săn, phòng ngừa cái lạnh của núi rừng.

"Uống đi." Anh nhét bình rượu vào tay Cố Nguyệt Hoài, giọng nói mang theo chút mất kiên nhẫn.

Cố Nguyệt Hoài thoáng sững sờ, nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh, khóe miệng không khỏi hơi co rút. Cô nói thật , nếu không phải bởi vì kiếp trước ràng buộc , với tính cách này của anh , dù có nhiều thích cũng phải rút lui có trật tự . Chỉ có thể nói , người này có thể sống quả cho đến khi gặp được cô hoàn toàn là dựa vào bản linh của bản thân !

Cô vặn nắp bình, mùi rượu xộc vào mũi khiến đôi mày hơi nhíu lại: "Đi săn mà cũng mang theo rượu sao?"

Yến Thiếu Ngu liếc nhìn cô một cái, không giải thích, chỉ đơn giản nói: "Cô bị sốt rồi, uống một chút đi."

"Sốt?" Cố Nguyệt Hoài thầm nghĩ, mình đã uống nước giếng trong không gian, sao có thể sốt được? Chỉ là cảm thấy hơi lạnh mà thôi.

Cô bĩu môi, không nói thêm, lặng lẽ ngửa đầu uống một ngụm rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/669.html.]

Rượu thời này không quá thơm, bởi vì ngay cả lương thực cũng thiếu thốn, ai nỡ dùng để chưng cất rượu? Thứ chất lỏng cay nồng chảy qua cổ họng, mang theo cảm giác ấm nóng từ từ lan tỏa.

Nga

Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, gương mặt tái nhợt dần dần hồng hào trở lại.

"Cay quá." Cô trả bình rượu lại cho Yến Thiếu Ngu, lè lưỡi, dùng tay quạt quạt để xua đi cảm giác nóng rát trong miệng.

Yến Thiếu Ngu vô thức nhìn thoáng qua chiếc lưỡi hồng hào của cô, ánh mắt thoáng tối sầm. Anh nhanh chóng cất bình rượu vào túi áo, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Nhưng ngay lúc này, cả người anh đột nhiên cứng lại.

Yến Thiếu Ngu bước lên một bước, chắn trước người Cố Nguyệt Hoài. Đôi mày nhíu chặt, ánh mắt hoa đào sâu thẳm như gỗ mun, sắc bén như lưỡi đao, gắt gao nhìn về phía khu rừng âm u trước mặt.

"Làm sao vậy?" Cố Nguyệt Hoài cũng trở nên căng thẳng, tay siết chặt lưỡi hái, đôi mày nhíu lại.

Đôi mắt dài hẹp của Yến Thiếu Ngu thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, giọng nói nặng nề: "Là sói."

"Sói?" Cố Nguyệt Hoài khẽ hít một hơi, lòng bàn tay bất giác siết chặt.

Loading...