Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 623
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:52:29
Lượt xem: 29
Tiếng bước chân nhanh chóng tiến lại gần. Chẳng mấy chốc, một nhóm thanh niên trẻ tuổi từ thôn xuất hiện, tay cầm đèn bão, bước ra từ con đường núi gập ghềnh.
Nhìn thấy đông người, Hoàng Thịnh như trút được gánh nặng, nỗi sợ hãi bị xua tan. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
"Các anh tới tìm chúng tôi à?"
Người cầm đầu lắc đầu, giải thích:
"Cố Nguyệt Hoài đã tới tìm bí thư chi bộ, nói trong điểm thanh niên trí thức có một nữ đồng chí mất tích. Bí thư lập tức huy động xã viên trong đội đi tìm người. Nhưng mà, các anh sao lại liều lĩnh tự mình lên núi thế này? Quá nguy hiểm!"
Nghe vậy, Tống Kim An sững sờ:
"Cố... Nguyệt Hoài sao?"
Hoàng Thịnh cũng không khỏi ngạc nhiên:
"Không phải Cố Nguyệt Hoài và Phan Nhược Nhân không hợp nhau sao? Sao cô ta lại giúp tìm người? Nhưng mà phải công nhận, cô ta thông minh thật, biết tìm bí thư chi bộ. May quá, may quá! Anh năm, chúng ta đi theo mọi người thôi. Đông người cũng an toàn hơn."
Tống Kim An yên lặng gật đầu, vẻ mặt khuất trong bóng tối nên không rõ anh ta đang nghĩ gì.
Nga
Điền Tĩnh đứng sau anh ta, nghe đến cái tên Cố Nguyệt Hoài thì lòng cô ta trầm xuống, đôi môi bị cô cắn đến trắng bệch.
Ban đầu, cô ta định nhân cơ hội này để tạo ấn tượng tốt với Tống Kim An nhờ vào việc giúp tìm Phan Nhược Nhân. Ai ngờ mọi thứ lại đổ bể. Cô ta không nghĩ đến chuyện nhờ bí thư chi bộ giúp đỡ, lại để Cố Nguyệt Hoài đoạt nổi bật !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/623.html.]
Cả nhóm tiếp tục men theo đường núi, vừa đi vừa lớn tiếng gọi tên Phan Nhược Nhân. Đông người nên động tĩnh cũng lớn, vì thế không có loài thú nào dám xuất hiện.
Khi trời tờ mờ sáng, áo quần ai cũng đã thấm đẫm sương lạnh.
Trong đám đông, một người lên tiếng:
"Chúng ta về đi thôi. Tìm cả đêm rồi, biết đâu dưới chân núi đã tìm được người."
Tống Kim An đứng lại, nhìn về phía khu rừng sâu thẳm, ánh mắt dường như giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Điền Tĩnh dịu dàng khuyên:
"Thanh niên trí thức Tống, đi thôi. Về xem thử tình hình thế nào."
Hoàng Thịnh cũng xoa xoa đôi chân nhức mỏi, phụ họa:
"Phải đó, đi cả đêm rồi, mệt c.h.ế.t đi được. Hôm nay còn phải làm việc, sức đâu mà chịu nổi?"
Tống Kim An thở dài, ánh mắt ánh lên một tia bất đắc dĩ, rồi anh khẽ gật đầu.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi về phía đường xuống núi. Lần này, đường về dường như ngắn hơn. Khi họ tới chân núi, trời đã sáng hẳn.
Thôn làng còn trong không khí nghỉ lễ dài hạn, trên bờ ruộng cũng không thấy bóng dáng xã viên nào.