Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 622

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:50:58
Lượt xem: 19

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Kim An từng giọt từng giọt lăn xuống, tim đập thình thịch như nổi trống . Thời gian càng lâu, anh ta càng thêm lo lắng, lúc rời khỏi thủ đô hắn đã đáp ứng sẽ chiếu cố tốt Phan Nhược Nhân , mới đến đây chưa được bao lâu đã để xảy ra chuyện như thế này .... Nếu lúc này đây không tìm được người , anh ta phải ăn nói thế nào với bố mẹ của Phan Nhược Nhân .

Trong núi lúc này vang lên tiếng sói tru kéo dài, âm thanh lạnh lẽo như xuyên thấu màn đêm.

Hoàng Thịnh sợ đến mức hồn vía lên mây, hai chân run lẩy bẩy, vội níu lấy tay áo Tống Kim An, lắp bắp:

"Anh... Anh năm, chúng ta về đi! Có sói, sói đó!"

Hàm răng của hắn ta va vào nhau lập cập, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn. Nếu không phải quá sợ đến mức không dám tự mình quay đầu bỏ chạy, chắc chắn hắn ta đã xuống núi từ lâu. Trong lòng hắn ta thầm oán, chỉ vì Phan Nhược Nhân mà phải chịu khổ thế này, đúng là chẳng đáng chút nào.

Sắc mặt Điền Tĩnh cũng tái nhợt, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hơn Hoàng Thịnh nhiều. Dẫu trong lòng cũng run sợ, cô ta lại tự an ủi mình rằng Tống Kim An là nam chính, người luôn được may mắn bảo hộ. Cho dù tất cả mọi người có xảy ra chuyện gì , anh ta chắc chắn sẽ bình an vô sự. Đi theo anh ta là an toàn nhất.

Tống Kim An nhíu mày, trầm giọng trấn an, đồng thời đưa chiếc đèn bão trên tay mình cho Hoàng Thịnh:

"Đừng sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/622.html.]

Hoàng Thịnh như sắp khóc:

"Làm sao mà không sợ được? Phan Nhược Nhân chắc chắn không có trên núi. Nếu cô ta thật sự không biết sống c.h.ế.t mà lạc đường ở đây, giờ chúng ta tìm cũng chẳng tìm nổi chân của cô ta, chứ đừng nói là người. Chẳng lẽ anh thấy đáng để đánh đổi cả mạng mình sao?"

Nghe vậy, Tống Kim An thoáng sững sờ, không nói gì.

Điền Tĩnh đứng phía sau, im lặng không lên tiếng, biểu hiện rõ ràng rằng cô ta luôn đứng về phía Tống Kim An. Trong lòng cô ta thầm khinh bỉ Hoàng Thịnh. Dù trong sách hắn ta chỉ là một nhân vật qua đường , chẳng có nhiều vai trò, ý tưởng của hắn cũng chả quan trọng . Nhưng mà , ở thời điểm này nếu hắn một người quay trở về chắc chắn sẽ xảy ra chuyện .

Tống Kim An đang định lên tiếng, bỗng nghe phía sau vọng lại tiếng bước chân dồn dập.

Hoàng Thịnh mừng rỡ như vớ được phao cứu sinh:

Nga

"Có người đến sao?"

Anh ta lập tức hét lớn về phía phát ra tiếng động:

"Chúng tôi ở đây! Có phải người của thôn không? Chúng tôi ở đây!"

Loading...