Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 512

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:28:30
Lượt xem: 35

Điền Tĩnh kéo hành lý trở về nhà. Không thấy bóng dáng Điền Đại Hữu hay Điền Điềm đâu cả, căn nhà lạnh lẽo, trống trải, chẳng hề có chút hơi ấm gia đình.

Cô ta tiện tay đặt hành lý lên giường, làm bụi bặm tung mù mịt.

"Khụ khụ khụ..." Điền Tĩnh ho sặc sụa, đến mức như muốn ho cả phổi ra ngoài. Cơ thể mệt mỏi rã rời gần như quật ngã cô ta.

Ngả người lên tấm nệm cũ kỹ, cô ta nhắm mắt lại, từng ký ức ở trại cải tạo lao động ùn ùn kéo đến.

Đột nhiên, đôi mắt mở bừng ra. Trong ánh mắt trống rỗng không chút cảm xúc, nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mi, chảy dài qua gò má bẩn thỉu rồi tan biến trong mái tóc rối.

"Cố Nguyệt Hoài... Nhậm Thiên Tường..."

Cô ta khẽ mở cánh môi, chậm rãi thốt ra hai cái tên, thanh âm mang theo sự hận thù sâu sắc đến mức tận cùng.

Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động.

Điền Tĩnh giật mình bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy đến cửa. Cô ta nhặt cây gậy gỗ cài cửa, hét lớn:

"Ai?!"

Một giọng nói rõ ràng nhưng mang theo sự hèn mọn vang lên:

"Tiểu Tĩnh, mới xa nhau có một ngày mà em đã quên anh trai tốt của mình rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/512.html.]

Nghe giọng này, sự hận thù trong mắt Điền Tĩnh càng thêm mãnh liệt. Cô ta nhìn chằm chằm vào Nhậm Thiên Tường đang bò qua cửa sổ, trong lòng hận không thể dùng gậy gỗ đập c.h.ế.t hắn ngay lập tức. Nhưng cô ta không thể.

Bàn tay cầm gậy gỗ run rẩy, Điền Tĩnh nghiến răng nói:

"Anh tới làm gì?"

Nga

Nhậm Thiên Tường từ cửa sổ nhảy vào, ánh sáng nhập nhoạng làm nổi bật thân hình cao gầy của hắn , một tháng sống trong lao động cải tạo khiến thân hình hắn càng thêm gầy gò, nhìn qua vẫn như cũ tuấn lãng, nhưng trên mặt lại có chút trầm trọng và tối tăm hơn so với trước đây.

"Tới làm gì à? Đương nhiên là nhớ em rồi, muốn đến thăm em. Một ngày không gặp mà cứ như ba thu vậy."

Nhậm Thiên Tường cười ha hả, ánh mắt liếc qua gậy gỗ trên tay Điền Tĩnh, nhanh tay giật lấy rồi ném ra xa.

"Nào, lại đây để anh trai yêu thương một chút." Nói xong, hắn cúi xuống bế bổng cô ta lên.

Điền Tĩnh vùng vẫy dữ dội, hét lớn:

"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Anh điên rồi, đây là nhà tôi!"

Nhậm Thiên Tường nghe vậy liền bật cười như thể vừa nghe được chuyện gì thú vị:

"Ha ha, nhà em? Có lẽ em chưa biết, từ lúc em bị dân binh bắt đi, cha em đã dẫn em gái dọn đi tìm người thân nương tựa rồi."

Nghe vậy, ánh mắt Điền Tĩnh co rụt lại, không tin nổi, lắp bắp:

"Anh nói cái gì? Bọn họ... đã đi rồi sao?"

Loading...