Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 513
Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:29:21
Lượt xem: 45
Cô ta luôn biết Điền Đại Hữu không ưa gì mình, còn cô em gái Điền Điềm kia cũng chẳng có chút tình cảm nào với cô ta . Nhưng là người trong một nhà, tại sao lòng dạ bọn họ lại có thể tàn nhẫn như vậy ? Không màng đến việc cô ta có thể trở về hay không . Họ là thực sự quyết tâm bỏ rơi cô ta sao?
Nhìn vẻ mặt sợ hãi, không dám tin của Điền Tĩnh, Nhậm Thiên Tường dường như càng thêm hứng thú. Hắn cúi đầu, bất ngờ hôn mạnh lên môi cô ta:
"Đau lòng à? Không phải còn có anh đây sao?"
Ánh mắt Điền Tĩnh lóe lên một tia chán ghét, cô ta lập tức đẩy hắn ta ra, giọng lạnh lùng:
" Anh từ bỏ bảo bối ?"
Nghe đến hai chữ "bảo bối", ánh mắt Nhậm Thiên Tường mới thoáng tỉnh táo lại. Hắn bế cô ta lên, đưa cô ta vào phòng, đặt cô ta ngồi trên chiếc giường cạnh lò sưởi. Vòng tay ôm ngực, nói :
"Em chắc chắn bảo bối nằm trong tay Cố Nguyệt Hoài sao?"
Điền Tĩnh siết chặt hai tay thành nắm đấm, giọng chắc nịch:
"Tôi chắc chắn. Chính là cô ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/513.html.]
Nếu nói ban đầu cô ta không hiểu rõ tình hình, thì những ngày ở trại lao động đã khiến cô ta có thể tĩnh tâm nhìn thấu tất cả. Nhân vật nữ chính Cố Nguyệt Hoài không hề ngu ngốc như trong sách viết, ngược lại còn là một kẻ có tâm tư thâm trầm !
Không cần biết từ lúc nào Cố Nguyệt Hoài biết được sân sau chôn bảo bối, chỉ riêng chuyện Cố Nguyệt Hoài sớm trồng rau, lại tình cờ phát hiện cô ta đào bảo bối, cũng đủ để chứng minh vấn đề. Bàn tay vàng trong tiểu thuyết chắc chắn đã rơi vào tay Cố Nguyệt Hoài!
Điều đáng tiếc nhất là trước đây Điền Tĩnh không biết bàn tay vàng đó cụ thể là gì. Nếu sớm biết, cô ta đã lên kế hoạch cẩn thận để cướp lấy nó. Nhưng hiện tại, cô ta chỉ có thể cẩn thận từng bước. Chỉ cần chỉnh ch.ế.t được Cố Nguyệt Hoài, chẳng lẽ lại không lấy được bàn tay vàng?
Nga
Tuy nhiên, bây giờ thứ quan trọng nhất không phải bảo bối, mà là những thanh niên trí thức về nông thôn.
Cô ta bị giam giữ trong trại cải tạo lao động lâu như vậy, chẳng chuẩn bị được gì cho nạn đói sắp tới. Trong tay cô ta không có lấy một chút lương thực, làm sao có thể sống nổi đây?
Cố Nguyệt Hoài đáng chết!
Cô ta trong mắt hận ý cuồn cuộn, Nhậm Thiên Tường sờ sờ môi, nhìn cô ta, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô ta : "Em yên tâm, chúng ta hiện giờ là một cái trên thuyền châu chấu, anh nhất định sẽ giúp em."
Điền Tĩnh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia chế giễu.