Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 511

Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:27:30
Lượt xem: 19

Tiếp theo là dáng vẻ. Gương mặt cô ta hốc hác, hai má hóp lại, xương gò má nhô cao. Tóc tai có phần rối bù, trông như vừa trải qua không ít gian khổ.

Điền Tĩnh trên lưng cõng một tấm đệm chăn mỏng, từng bước tiến về phía nhà mình. Khi đi qua nhà Cố gia, cô ta cũng nhìn thấy Cố Tích Hoài. Tuy nhiên, cô ta chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, không có thù hận, cũng không lạnh nhạt, chỉ như nhìn thấy một người xa lạ.

Nga

Cố Tích Hoài nhíu mày. Không hiểu sao trong lòng anh nảy sinh một cảm giác nguy cơ mơ hồ.

Chính cái gọi là "chó cắn người thường không sủa ", anh cảm thấy cô ta lần này trở về đã thay đổi, trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Cố Tích Hoài không thể tiếp tục đọc sách được nữa. Anh vén rèm bước vào nhà, thấy Cố Nguyệt Hoài đang tập trung may áo khoác, bèn nói:

"Nguyệt Hoài, em đoán xem anh vừa nhìn thấy ai?"

Cố Nguyệt Hoài không ngẩng đầu, hỏi:

"Ai vậy?"

Cố Tích Hoài hơi cao giọng, nhấn mạnh:

"Điền Tĩnh!"

Nghe cái tên này, tay đang cầm kim khâu của Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại. Cô khẽ hỏi, giọng điềm tĩnh:

"Cô ta từ trại cải tạo lao động trở về rồi sao?"

Cố Tích Hoài khẽ gật đầu, giọng bình thản:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/511.html.]

"Ừm, vừa mới về. Anh thấy cô ta cõng theo bao lớn bao nhỏ, chắc hôm nay mới được thả ra."

Nói xong, anh cố ý dừng lại, chờ Cố Nguyệt Hoài hỏi thêm vài câu. Nhưng ai ngờ, cô chỉ im lặng như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

Khóe miệng Cố Tích Hoài giật nhẹ, không khỏi lên tiếng:

"Nguyệt Hoài? Em không quan tâm sao?"

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, thoáng nhíu mày:

"Quan tâm? Quan tâm làm gì? Sớm muộn cô ta cũng trở về thôi, có gì đâu mà lạ?"

Nói thật, cô ta còn trở về muộn hơn so với dự đoán ban đầu của cô vài ngày , tưởng rằng chỉ chưa đầy một tháng là sẽ được thả, ai ngờ lại kéo dài lâu như vậy. Cũng không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì ở lao động cải tạo hay không.

Cố Tích Hoài khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lắc đầu nói:

"Anh thấy em nên cẩn thận thì hơn. Nhìn Điền Tĩnh kia có chút gì đó lạ lùng, hoàn toàn không giống trước đây. Không chừng cô ta đang nuôi ý định trả thù."

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, đôi môi khẽ cong nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo:

"Vậy sao?"

Điền Tĩnh là kiểu người thế nào, đời trước cô đã hiểu quá rõ. Đời này, giữa cô và Điền Tĩnh vốn là không c.h.ế.t không thôi. Vậy thì cô còn gì phải sợ? Một người đã từng trải qua cái c.h.ế.t như cô, sao có thể e ngại kẻ sống muốn trả thù chứ?

 

Loading...