Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 454

Cập nhật lúc: 2024-12-19 13:20:47
Lượt xem: 35

Thông thường, không ai nỡ mua đồ hộp để ăn, chủ yếu dùng làm quà biếu khi thăm người thân, bạn bè. Nhưng ngay cả khi làm quà, mọi người cũng phải đắn đo mãi, nghiến răng lắm mới dám mua.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, vừa chia đồ hộp ra thành từng phần vừa nói:

"Đúng vậy, mọi người nếm thử đi, em làm đấy."

Cố Chí Phượng nhìn phần trái cây đóng hộp trắng như tuyết trong bát, ánh mắt vừa vui mừng vừa đầy tự hào:

"Bé thật sự trưởng thành rồi! Không chỉ biết vẽ tranh, mà còn làm được cả đồ hộp. Cuộc sống sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Ai mà cưới bé nhà mình thì đúng là phần mộ tổ tiên mạo khói rồi !"

Cố Đình Hoài ngồi cạnh gật đầu phụ họa. Anh nếm thử một miếng, vị ngọt dịu dàng tan ra trong miệng, ngon đến mức không thể tả.

Thời đại này, mọi người đã chịu nhiều khổ cực, chỉ cần một chút ngọt thôi cũng đủ làm cho cuộc sống trở nên tràn ngập hứng khởi.

Trong thời đại này, mọi người đều phải ăn khổ . Chính vì vậy , chỉ cần có một chút vị ngọt, cũng có thể khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc , cuộc sống cũng không quá gian nan .

Cố Nguyệt Hoài nghe những lời khen ấy, cũng không thấy ngại ngùng, vui vẻ nhận lấy.

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/454.html.]

Bữa cơm tối nhanh chóng kết thúc. Cả nhà chia nhau ăn phần đồ hộp, ai nấy đều hài lòng, trên mặt hiện rõ niềm vui.

Lúc này, Cố Chí Phượng mới nhớ đến chuyện đã hứa với Cố Thiên Phượng. Ông chần chừ một lúc, rồi nói:

"Bé à, ngày mai con đi làm rồi, còn cô cả của con..."

Cố Nguyệt Hoài đã nghĩ kỹ từ trước, liền thuận miệng đáp:

"Trưa mai cha xin nghỉ, đến công xã chờ con. Con có thể ra ngoài ăn trưa với cha, rồi cùng cha đến huyện một chuyến."

Nhiếp Bội Lan là người khôn khéo , luôn coi trọng thanh danh, tuyệt đối không muốn liên quan đến Cố Chí Phượng, một người nhà quê mang dáng vẻ quê mùa , thô kệch . Nếu cô không ở bên cạnh, e rằng cha cô sẽ bị những người làm kia ' ăn tươi nuốt sống ' mất.

Cố Chí Phượng nghe vậy thì lắc đầu:

"Như vậy không được. Ngày đầu tiên đi làm, sao con có thể trì hoãn công việc được? Thôi, không đi nữa. Dù sao, cô cả của con cũng không yêu cầu chúng ta phải đến, cứ để mọi chuyện như vậy đi."

Khi ông nói ra những lời này, ngữ khí có chút phức tạp, rõ ràng là trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Dù sao, nơi đó có người thân mà ông đã lâu lắm rồi không được gặp là chị cả , còn với anh cả và chị hai . Bốn anh chị em bọn họ đã rất nhiều năm không thể tụ họp đủ cùng nhau.

 

Loading...