Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 453
Cập nhật lúc: 2024-12-19 13:19:56
Lượt xem: 34
Từ trước đến nay, ông luôn thương con gái. Đối với chuyện công việc, ông không muốn hỏi quá nhiều, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, trời tối mới về đến nhà, ông sợ con gái sẽ gặp nguy hiểm trên đường.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, nhẹ giọng an ủi:
"Không sao đâu cha, con làm được mà."
Cơ hội này đã đến tay, cô tuyệt đối không thể do dự.
Lúc này, Cố Đình Hoài lên tiếng:
"Sau này, sáng và tối để anh đưa bé đi làm. Xong rồi anh mới về làm việc của mình."
Nghe vậy, Cố Chí Phượng gật đầu, cảm thấy đây là cách hợp lý. Nhưng ông cũng lo lắng anh cả sẽ vất vả hơn.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, kiên quyết từ chối: "Không cần đâu, anh cả muốn làm một ngày dài đã đủ mệt rồi, lại còn phải đi đón em , em sẽ cảm thấy áy náy lắm ." Cô tiếp tục nói: "Chỉ đi làm mà thôi, em không phải yếu đuối như vậy. Mỗi ngày đi bộ một chút cũng có thể rèn luyện thân thể, đâu cần phải lo lắng. Dù sao đột nhiên gầy đi nhiều, cũng cần phải duy trì rèn luyện để đảm bảo sức khoẻ . Hơn nữa, trời tối cũng không sao, trên đường lúc đó vẫn có người qua lại, sợ gì chứ?"
Cố Đình Hoài nhăn mặt, không hài lòng:
"Nhưng mà…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/453.html.]
Nga
Cố Nguyệt Hoài lập tức ngắt lời anh:
"Không nhưng nhị gì hết! Hôm nay là ngày vui, ăn cơm trước đã."
Cô mang món thịt thỏ rán giòn thơm ra, rồi tiếp tục bưng lên đĩa bánh rán nóng hổi và cà chua xào trứng đặt lên bàn. Đối với gia đình trước kia chỉ quen ăn cháo loãng gạo lứt, thì bữa ăn này thật sự có thể coi là vô cùng phong phú.
Hiện tại, Yến Thiếu Đường đã có thể tự mình ăn cơm, thậm chí còn biểu đạt được một số nhu cầu đơn giản.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô bé cầm bánh rán, ăn trứng gà, cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng lên vì dầu mỡ mà không nhịn được bật cười. Chợt, cô nghĩ đến lọ đồ hộp trái cây mình đã làm xong, liền quay về phòng lấy ra. Khi nắp hộp vừa mở, hương thơm chua ngọt đã lan tỏa khắp phòng.
Không biết có phải do dùng nước giếng từ không gian để chế biến hay không, nhưng chỉ cần ngửi thôi cũng cảm nhận được sự ngọt ngào, dịu nhẹ thấm vào ruột gan.
Yến Thiếu Đường vốn mũi rất thính, lập tức ngửi thấy mùi hương, chớp chớp mắt, nói ngắn gọn:
"Ăn!"
Cố Tích Hoài nghe vậy, ngẩng đầu khỏi chén cơm, vẻ mặt kinh ngạc:
"Đây… đây là đồ hộp? Nguyệt Hoài, em làm sao?"
Trong giọng nói của anh ấy mang theo sự chấn động. Đồ hộp là mặt hàng chỉ bán ở Cung Tiêu Xã, có các loại như đào vàng, táo hay lê đóng hộp, số lượng không nhiều mà giá lại rất đắt.