Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 452
Cập nhật lúc: 2024-12-19 13:19:07
Lượt xem: 47
Từ góc độ của một người cha, ông rất vui mừng khi con gái nhận được công việc tốt. Nhưng từ góc độ của một người đàn ông, nếu công việc này là nhờ Tần Vạn Giang sắp xếp, niềm vui ấy lại hóa thành cảm giác khó chịu xen lẫn mất mát. Ông không biết nên đối diện với chuyện này như thế nào.
Hoàng Phượng Anh gật gù, cười nói:
"Đúng rồi , 《 quần chúng nhật báo 》 đấy! Mọi người mau về nhà đi, tối nay ăn mừng cho Tiểu Cố một bữa lớn!"
Cố Chí Phượng như chìm trong mớ suy nghĩ phức tạp, không nghe thấy lời Hoàng Phượng Anh nói. Cuối cùng, vẫn là Cố Đình Hoài kéo ông trở về.
Vừa bước vào nhà, một mùi thơm đậm đà, cay nồng đã xộc thẳng vào mũi.
Cố Chí Phượng nén lại tâm trạng ngổn ngang, nhìn về phía bếp, thấy Cố Nguyệt Hoài đang bận rộn thì hỏi:
"Con gái, làm gì vậy?"
"Cha? Anh cả, mọi người về rồi à. Tối nay con làm thỏ xào cay, thịt mềm lắm."
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn bình thản như mọi ngày, chẳng có chút nào biểu hiện vui mừng khi nhận được công việc tốt như vậy.
Cố Đình Hoài lắc đầu, không khỏi kinh ngạc nói:
"Nguyệt Hoài, sao em bình tĩnh thế chứ?"
Ngồi trên giường đất, Cố Tích Hoài vốn đang dạy Yến Thiếu Đường đọc thơ cổ, nghe thế cũng không khỏi bối rối. Anh chen vào hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/452.html.]
Nga
"Anh cả, ý anh là gì? Gọi là bình tĩnh thế là sao? Hôm nay Nguyệt Hoài xảy ra chuyện gì à?"
Vừa hỏi, ánh mắt anh vừa nhìn Cố Nguyệt Hoài đầy thắc mắc.
Hôm nay cô vừa về đến nhà liền bắt đầu nấu cơm, thật sự không thể nhận ra chút thay đổi nào. Nhưng cũng phải nói, em gái anh của hiện tại đã học được che giấu cảm xúc trong lòng , dù có chuyện xảy ra vẫn giữ được bình tĩnh , không còn là cô em gái động một chút là khóc nháo , làm mình làm mẩy , đòi nọ đòi kia như trước nữa .
Cố Đình Hoài lặp lại lời Hoàng Phượng Anh vừa nói. Nghe xong, ánh mắt của Cố Tích Hoài gần như trợn tròn.
Anh chấn động nhìn em gái đang thản nhiên bày biện thức ăn, không thể nào tin được người nhận được cơ hội vào làm ở 《 quần chúng nhật báo 》 lại chính là em gái mình .
Cố Tích Hoài thích đọc sách và cũng ngưỡng mộ đơn vị 《 quần chúng nhật báo 》, thật sự cảm thấy không tưởng.
Anh gặng hỏi lại:
"Nguyệt Hoài, anh cả nói thật à? Em thật sự được vào 《 quần chúng nhật báo 》 làm việc sao?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đáp gọn:
"Ừ, mai em sẽ đi báo danh."
Cố Tích Hoài còn chưa kịp lên tiếng, Cố Chí Phượng đã nhíu mày, trầm giọng nói:
"Ngày mai à? Sau này nếu ngày nào cũng phải đến công xã làm việc, thì mấy giờ con phải dậy? Đường xa như vậy, đi đi về về chắc chắn rất mệt, chưa kể không an toàn nữa."