Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 165
Cập nhật lúc: 2024-11-29 10:15:45
Lượt xem: 40
Chẳng bao lâu sau, hai tô mì được bưng lên. Hai người xa lạ không quen biết nhau ngồi đối diện cùng ăn, không khí dần trở nên ngại ngùng và có phần bối rối.
Hạ Lam Chương gãi đầu, lòng thầm trách bản thân đã hơi nóng vội khi đưa cô tới đây. Sau một hồi lúng túng, anh cố gắng lên tiếng, nhưng mãi chỉ nghẹn ra được một câu:
"À… thì, cô ăn nhiều vào nhé."
Nhìn dáng vẻ lúng túng luống cuống của Hạ Lam Chương, Cố Nguyệt Hoài suýt bật cười. Cô nhoẻn miệng nói:
"Tôi là Cố Nguyệt Hoài. Còn anh?"
Hạ Lam Chương đặt đũa xuống, nghiêm chỉnh đáp:
"Tôi… tôi là Hạ Lam Chương."
"Hạ… Lam… Chương…" Cái tên này khiến Cố Nguyệt Hoài hơi sững sờ, vì nó nghe vô cùng quen thuộc, như thể cô đã từng nghe qua ở kiếp trước. Nhưng khi nhìn lại dung mạo của Hạ Lam Chương, cô không tìm thấy chút quen thuộc nào. Cố Nguyệt Hoài chắc chắn rằng kiếp trước mình chưa từng gặp qua anh, nhưng rốt cuộc cái tên này xuất hiện ở đâu thì cô lại không thể nhớ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/165.html.]
Ngược lại, khi nghe cô gọi tên mình, Hạ Lam Chương cảm thấy trong lòng dâng lên dòng nước ấm áp lạ kỳ. Dù trước đây cũng không thiếu người gọi tên anh, nhưng không hiểu sao khi từ miệng một cô gái xa lạ thốt ra, nó lại khiến tai anh nóng bừng lên.
Món ăn của tiệm cơm Quốc Doanh thực chất không có gì đặc biệt, nhưng giữa hoàn cảnh khó khăn, được ăn một bữa mì cắt kèm thịt nướng thế này đã là xa xỉ.
Cố Nguyệt Hoài chỉ cúi đầu ăn mì, hoàn toàn không động đũa đến đĩa thịt. Được người ta mời khách đã đủ ngại, cô không nỡ mặt dày mà gắp thịt. Huống hồ, cô đang trong giai đoạn giảm cân, những món dầu mỡ thế này tuyệt đối không nên động tới.
Hạ Lam Chương liếc nhìn cô. Lúc này, Cố Nguyệt Hoài đang tập trung ăn mì, từ góc độ của anh, chỉ thấy hàng mi dày dài như quạt và… Khụ khụ! Hạ Lam Chương vội vàng dời mắt, lòng thầm trách bản thân không được nhìn bậy bạ.
"Cô… sao cô không ăn thịt?" Thấy Cố Nguyệt Hoài chỉ yên lặng ăn mì, không hề để mắt đến đĩa thịt, Hạ Lam Chương tò mò hỏi.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đáp lời:
"Cảm ơn anh, nhưng tôi không thích ăn thịt."
Nga
Câu trả lời khiến Hạ Lam Chương ngẩn người. Trên đời này thật sự có người không thích ăn thịt sao? Nghĩ một lúc, anh chợt hiểu ra, có lẽ cô không muốn lợi dụng lòng tốt của anh quá nhiều. Ý nghĩ này khiến Hạ Lam Chương không khỏi cảm thán. Trong một xã hội mà ai cũng quá coi trọng lợi ích cá nhân, đến người thân trong nhà đôi khi còn không nhường nhịn nhau, thật khó tin khi gặp một người phẩm hạnh cao thượng đến thế.