Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 164

Cập nhật lúc: 2024-11-29 03:15:15
Lượt xem: 31

Trước mặt một cô gái mà nhắc đến chuyện cân nặng thì quả thật là bất lịch sự. Trên gương mặt anh thoáng hiện vẻ hối lỗi. Nhưng khi nghĩ đến việc lần trước gặp mặt cô gái này cũng có dáng người béo mập như Chu Dung Dung – người khiến anh phiền lòng, nét mặt anh lại sa sầm.

Không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của anh, Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, tay vươn ra gần hơn: "Táo nè, anh nhận đi."

Trước sự kiên quyết của cô, Hạ Lam Chương đành miễn cưỡng nhận lấy quả táo, lấy áo lau qua loa vài lần rồi cắn một miếng. Nước táo ngọt lịm tan trong miệng, vị ngọt thanh làm dịu đi phần nào tâm trạng bức bối trong lòng anh.

Chỉ với vài miếng, quả táo đã bị anh ăn hết. Sắc mặt anh cũng giãn ra đôi chút:

"Ngon lắm. Cảm ơn cô."

"Không cần khách sáo thế đâu." Cố Nguyệt Hoài cười tươi, lại nhét thêm một quả táo nữa vào tay anh: "Tôi thấy anh có vẻ không vui, ăn thêm chút sẽ tốt hơn đấy. Thôi, tôi đi mua bánh nướng lớn đây, không quấy rầy anh nữa."

Nói xong, cô nhanh nhẹn xoay người rời đi, không cho anh cơ hội từ chối.

Nhìn quả táo to tròn trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng vững chãi của cô, Hạ Lam Chương bỗng thấy ngại. Đặc biệt khi nghe cô nói định đi mua bánh mì, anh hơi chột dạ. Sau vài giây đắn đo, anh bước nhanh theo cô:

"Tôi mời cô ăn mì nhé?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/164.html.]

Nghe lời mời bất ngờ, Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên quay lại, chỉ im lặng nhìn anh chằm chằm.

Dưới ánh mắt dò xét của cô, Hạ Lam Chương đỏ bừng mặt, lúng túng nói:

"Tôi… tôi cũng thấy hơi đói."

Cố Nguyệt Hoài bật cười, khách sáo đáp:

"Vậy cảm ơn anh trước nhé!"

Cô đã nhận ra từ lần trước chạm mặt, người này có tấm lòng nhân hậu, luôn thương cảm kẻ yếu. Chỉ cần cô thể hiện chút khó khăn hay dáng vẻ đáng thương, hắn liền không ngần ngại ra tay giúp đỡ. Thế nhưng, ý định của cô chẳng phải muốn nhận ân huệ, chỉ đơn giản là muốn hắn mua giúp cái sọt đồ kia, chứ đâu có ý để hắn mời khách.

Hạ Lam Chương dẫn Cố Nguyệt Hoài tới tiệm cơm Quốc Doanh. Hai người ngồi xuống, anh cầm thực đơn xem xét một lúc rồi gọi hai tô mì cắt, mỗi tô giá tám xu và ba lượng phiếu lương thực. Ngoài ra, anh còn gọi thêm vài miếng thịt nướng, coi như đã đến nhà hàng thì không thể để bữa ăn sơ sài.

Nga

Mấy năm gần đây, việc được ghé qua tiệm cơm Quốc Doanh ăn dù chỉ một bữa cũng đủ để khoe mẽ cả tháng trời. Nhưng với những người "có điều kiện" như Hạ Lam Chương thì đây chỉ là chuyện thường ngày.

 

Loading...