Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1163
Cập nhật lúc: 2025-02-04 18:44:12
Lượt xem: 15
Đã có lúc , anh nghĩ , dù mình có gấp rút lên đường , nhưng với vết thương gần nơi chí mạng như vậy , chỉ sợ ... đến khi đến nơi thì đã không còn mạng . Vậy mà , sự thật là anh lại mang theo một thân thương như vậy , thành công tồn tại tìm đến quân khu 8 báo danh nhập ngũ .
Chuyện này quả thật không hợp với lẽ thường.
Sau khi trúng đạn trong tình thế nguy hiểm, tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào phía kẻ địch và việc làm sao để có thể mang theo một thân thương lẩn tránh kẻ thù an toàn đến đây . Sau khi này khi có thời gian ổn định , nghĩ lại , thì điều duy nhất kỳ lạ mà anh có thể nghĩ đến là thứ nước mà lúc đó anh sử dụng để rửa miệng vết thương . Mỗi lần sử dụng, cảm giác mát lạnh dễ chịu luôn xuất hiện, làm dịu đi đau đớn do vết thương mang lại.
Lúc đó, anh nghĩ có lẽ do thời tiết lạnh giá cho nên nước mới lạnh như vậy , và cũng vì quá lạnh nên mới làm tê liệt chỗ miệng vết thương , giúp giảm cảm giác đau đớn . Nhưng giờ nhớ lại, hình ảnh Cố Nguyệt Hoài luôn nhắc nhở anh không ngừng trước khi anh rời đi, cùng cảm giác đặc biệt khi sử dụng thứ nước ấy, càng khiến anh tin rằng nước mà cô đưa không phải là loại bình thường.
Dĩ nhiên, chuyện này chỉ mình anh biết, anh tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ ai.
Từ Xuyên Cốc đứng lên, thân hình cao lớn đầy uy nghi của ông mang đến áp lực mạnh mẽ cho người đối diện.
Ông bước đến trước mặt Yến Thiếu Ngu, nhìn đôi mắt đào hoa giống hệt người kia, trong mắt ông thoáng qua một tia hoài niệm và đau xót , nhưng cảm xúc đó rất nhanh bị che giấu . Ông khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên vai Yến Thiếu Ngu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1163.html.]
“Cố gắng lên.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, đưa lại tập tài liệu. Trước khi rời đi, anh dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn Từ Xuyên Cốc – người vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt theo từng bước chân anh. Đôi môi anh khẽ mím, hàng lông mày vốn nhíu chặt giờ đã dần giãn ra, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Cảm ơn, chú Từ.”
Cách xưng hô “chú Từ” khiến Từ Xuyên Cốc khựng lại một chút. Đáy mắt ông thoáng hiện vẻ ấm áp.
Yến Thiếu Ngu nói xong liền quay người rời đi, không ngoảnh lại. Dường như cách gọi thân thiết ấy chỉ là ảo giác thoáng qua. Từ Xuyên Cốc đứng đó, khóe miệng khẽ nhếch, dở khóc dở cười . Một lúc lâu sau, ông mới giận dữ cười mắng một câu với bóng lưng đã khuất dần kia :
Nga
“Thằng nhóc thối, vẫn y như hồi nhỏ.”