Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1164
Cập nhật lúc: 2025-02-04 18:45:05
Lượt xem: 16
Rời khỏi đó, Yến Thiếu Ngu bước vào sân huấn luyện rộng lớn. Gió lạnh buốt thấu xương gào thét, làm tâm trạng anh dần bình ổn trở lại.
Anh ngước mắt nhìn bầu trời xanh trong vắt với những đám mây trắng bồng bềnh. Bất giác, trong đầu anh hiện lên hình bóng duyên dáng mảnh khảnh của một người, đôi môi khẽ cong, nụ cười nhè nhẹ.
“Đô —— đô ——”
Tiếng còi từ trạm canh gác vang lên, kéo anh về thực tại. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm khẽ nheo lại, anh thở dài rồi nhanh chóng chạy về phía trạm canh gác.
Tính thời gian, có lẽ thư đã đến huyện Thanh An rồi !
Trừ tịch.
Nga
Cố Nguyệt Hoài đã dậy từ sớm để đi làm. Trước đó, cô đã băm xong nhân sủi cảo, chỉ chờ đến tối để cùng mọi người quây quần gói bánh.
Vừa bước vào đơn vị, cầm lấy cây cọ, cô liền cảm nhận được một ánh mắt tức giận đang nhìn chằm chằm mình . Ban đầu, cô định phớt lờ, nhưng ánh mắt ấy rất cố chấp, như thể sẽ không buông tha cho đến khi cô đầu hàng ,lên tiếng trước . Bất đắc dĩ thở dài, Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía ' ánh mắt tức giận ' Vạn Thanh Lam:
“Lại làm sao vậy? Có chuyện gì?”
Lời vừa dứt, giống như chọc phải tổ ong, Vạn Thanh Lam bắt đầu mở miệng lên án , điểm một loạt tội danh của Cố Nguyệt Hoài :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1164.html.]
“Cố Nguyệt Hoài, cô đã thay lòng đổi dạ rồi! Tôi không phải là bạn thân nhất của cô sao? Dù không thể trở thành chị dâu của cô thì tình bạn giữa chúng ta cũng đâu có gì thay đổi. Vậy mà gần đây, cô lơ là tôi quá ! Nói đi là đi, xin phép nghỉ là nghỉ ngay tức khắc, chẳng thèm nói với tôi một tiếng."
"Có phải cô đã có bạn mới rồi không? Có phải anh cả của cô cũng thích người đó hơn rồi không?”
Nói xong, Vạn Thanh Lam bĩu môi, trông rất tủi thân, hoàn toàn chính là một đứa trẻ to x.á.c tị nạnh vì bị bạn bè bơ .
Cố Nguyệt Hoài bật cười, đưa tay khẽ chạm nhẹ lên trán cô ấy:
“Vạn Thanh Lam, cô bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Không chịu thua, Vạn Thanh Lam ôm lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài, giọng nũng nịu:
“Tôi không quan tâm! Tôi mặc kệ! Chúng ta quen nhau bao lâu nay, sao có thể để người đến sau thượng vị được chứ ? Tôi là bạn thân nhất của cô, cô không được thay lòng đổi dạ đâu đấy!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ xoa thái dương, thở dài:
“‘Người đến sau thượng vị’ là nói như vậy sao ? Cô sao có thể dùng từ ngữ lung tung như vậy hả ? Cô có còn nhớ mình là biên tập viên không thế ?”
Vạn Thanh Lam chỉ hừ hừ, không thèm để tâm Cố Nguyệt Hoài lên án vốn từ ngữ của cô ấy .