Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1082

Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:09:31
Lượt xem: 27

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, ánh mắt hơi ngước lên, giọng nói nghiêm túc: “Cảm ơn sự dìu dắt của chủ biên, tôi biết bà nói những lời này đó vì tôi tốt, không muốn tôi vì một phút bốc đồng mà tự tay huỷ hoại tương lai của mình . Nhưng mà , chủ biên , mỗi người tồn tại trên đời đều phải vì một lý do nào đó , một người nào đó làm ra lựa chọn và nỗ lực tiến tới . Xin lỗi , tôi đã làm bà thất vọng rồi .”

Ngụy Lạc nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô gái trước mặt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bà thoáng hoảng hốt.

Mỗi người tồn tại trên đời đều phải vì một lý do nào đó , một người nào đó làm ra lựa chọn và nỗ lực tiến tới ? Là như vậy sao ?

Bà mất một lúc lâu mới hoàn hồn, khi Cố Nguyệt Hoài gọi hai tiếng, ánh mắt bà mới chợt lóe lên, thở dài nhẹ một hơi: "Thôi được rồi. Tôi chỉ là cấp trên của cô, không phải mẹ cô, cũng chẳng quản được nhiều đến thế. Tôi chỉ hy vọng sau này cô sẽ không hối hận."

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười. Nghĩ đến người cha già đánh quang côn ở nhà ngày ngày đi ra đi vào , cô đùa:

“Nếu bà thực sự muốn làm mẹ tôi, vậy thì cầu còn không được.”

Tất nhiên, nói đi nói lại, chỉ là nói giỡn mà thôi , cô không tin có một sức mạnh vô hình nào đó có thể khiến Ngụy Lạc coi trọng Cố Chí Phượng. Nguỵ Lạc tài năng , vẻ ngoài , học thức cùng với Cố Chí Phượng ngoài giàu tình cảm thì không đúng tí nào ? Hai người họ thật sự một chút cũng không xứng đôi .

Ngụy Lạc tức giận nhìn cô, có chút giận dỗi nói :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1082.html.]

“Nói hươu nói vượn !”

Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, vẻ mặt tỏ ra mong chờ:

“Vậy, tổng biên tập, chuyện đăng ký danh sách ở lớp học ban đêm do công xã tổ chức mà tôi vừa đề cập với bà, bà thấy thế nào?”

Ngụy Lạc khẽ hừ một tiếng, đáp:

“Được rồi. Về đi, tôi đồng ý cho cô một suất. Học thêm vài thứ cũng tốt.”

“Cảm ơn tổng biên tập!” Cố Nguyệt Hoài cong môi cười, cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng.

Nga

Ngụy Lạc nhìn bóng dáng Cố Nguyệt Hoài rời đi lắc lắc đầu, lại nhớ đến vừa rồi Cố Nguyệt Hoài nói những lời bướng bỉnh lại nghiêm túc, giọng điệu kiên quyết. Bà dừng bút trong tay , trong mắt không khỏi thoáng qua một cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời , làm khuôn mặt vốn đã mang một nét buồn man mác của bà nhiều thêm một tia chua xót.

Khi Cố Nguyệt Hoài trở về văn phòng, Vạn Thanh Lam đã chờ sẵn, muốn rủ cô ra ngoài cùng ăn trưa . Cô ấy mỉm cười, kéo tay Cố Nguyệt Hoài và rủ rê:

“Hôm nay để chúc mừng cô trở về, tôi mời cô ăn mì thịt băm nhé? Liền ở quán ở cửa đơn vị của chúng ta , mì nhiều thịt nhiều !”

Loading...