Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1083
Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:20:38
Lượt xem: 30
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, đáp:
“Được thôi.”
Hoàng Bân Bân ngồi gần đó, nghe vậy thì không khỏi vểnh tai. Anh chỉ vào chóp mũi mình, vội vàng hỏi:
“Còn tôi thì sao? Tôi thì sao?”
Vạn Thanh Lam khịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói :
“Anh? Có chân tự mình đi theo ! Tự trả tiền ăn !”
Nghe vậy, Hoàng Bân Bân thở dài, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên nét cười khó nén. Anh hớn hở đi theo sau hai người.
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn anh, khiến anh ta sửng sốt lại ngượng ngùng hỏi:
“Sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1083.html.]
Nga
“Không có gì.” Cô khẽ cười, thu ánh mắt về. Nhìn sang Vạn Thanh Lam bên cạnh, cô thấy buồn cười trong lòng. Tình cảm vốn giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Hai người có thể lưỡng tình tương duyệt như cô và Yến Thiếu Ngu, quả thực là may mắn lớn nhất đời người.
Ba người vừa bước ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa.
Người kia đội chiếc mũ khoan nỉ trên đầu, mặc một chiếc áo khoác màu đen, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là người sinh hoạt trong một gia đình có điều kiện rất tốt.
Vạn Thanh Lam không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, cô chưa kịp phản ứng, người phụ nữ kia đã ngẩng đầu lên nhìn lại. Người kia đầu tiên là ngẩn người, rồi lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y bước tới, gương mặt có chút tuổi mà vẫn giữ được phong vận lại xen lẫn một chút thần sắc khẩn trương.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Lâm Cẩm Thư đang chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt cũng không có bất cứ một tia d.a.o động nào , giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Ban đầu, cô không có cảm xúc tiêu cực gì với Lâm Cẩm Thư, thậm chí còn nghĩ đến, có điều kiện sẽ suy xét một chút việc giúp bà ấy cải thiện hoàn cảnh sống ở Tần gia . Nhưng ngược lại , những gì bà ấy làm lại khiến cho cô càng ngày càng cảm thấy thất vọng , và phải suy nghĩ lại về ý tưởng trước đo của mình . Bà ấy nhất không nên làm đau lòng , chính là lão cha Cố Chí Phượng của cô . Lúc nhỏ, bà ta không chút do dự vứt bỏ cô để đi tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân mình . Điều đó cô có thể lý giải và cũng từng không trách bà ấy .
Nhưng người đã đi rồi còn quay về làm gì ? Sau khi đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, có gia đình mới , có những đứa trẻ mới cho nên tình thương người mẹ trỗi dậy , nhớ đến anh em cô ?
Khi mà cô và các anh đều đã lớn . Khi bọn cô cần tình thương của người mẹ nhất , thì bà ấy ở đâu ? Hiện giờ bọn cô không cần nữa , lại quay về , ra vẻ mẹ con tình thâm ?
Có ý nghĩa gì đâu ?