Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1053

Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:26:55
Lượt xem: 32

Bạch Mân khẽ mỉm cười, dùng tay vén những sợi tóc rủ xuống bên tai, để lộ cần cổ xinh đẹp . Có lẽ bởi vì tướng mạo thanh đạm lịch sự tao nhã , cho nên nhất cử nhất động đều khiến cho người khác cảm thấy thoải mái , mọi thứ đều vừa đủ , không đường đột cũng không quá lố . Trên mặt cô treo một nụ cười dịu dàng, trong ánh mắt cũng là tràn đầy vui vẻ . Cô nói: “Đại đội không phải đang có họp chợ lớn ở trên núi sao? Hôm nay chị cố tình xin nghỉ nửa ngày để đến đây, muốn cùng em đi dạo một chút, không làm phiền em chứ?”

Cố Nguyệt Hoài rót một ly nước ấm , đưa chiếc ly tráng men cho cô ấy: "Không đâu. Đây, chị uống nước đi."

Bạch Mân không khách sáo, ngồi xuống ở đầu chiếc giường đất , tiếp nhận cốc nước trên tay Cố Nguyệt Hoài , cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ uống , cảm giác lạnh lẽo tức thì được xua tan một ít .

Hôm nay, cô không mặc bộ đồng phục y tá, chỉ khoác một chiếc áo khoác xám xịt , trên đó còn có một vài mảnh vá. Mái tóc dày dài được bện thành hai b.í.m dài đơn giản, gọn gàng, sạch sẽ .

Cố Nguyệt Hoài nhìn Bạch Mân , nhìn sao cũng không giống một cô gái xuất thân từ nông thôn ngày ngày phơi nắng .

Dường như nhận ra ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài đang đánh giá mình, Bạch Mân mỉm cười, đưa túi giấy trong tay cho cô: "Cho em đấy. Lần trước em không ăn mạch hương bánh , lần này chị mua bánh trứng gà . Em không được từ chối nữa đâu nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1053.html.]

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhận lấy bánh trứng gà rồi đặt sang một bên.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài sớm nhận ra Bạch Mân có điều muốn nói nhưng lại cứ ngập ngừng do dự . Có điều , Cố Nguyệt Hoài trước nay cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng , xen vào việc của người khác nên cũng coi như không biết , không hỏi gì . Nếu thật sự muốn nói , Bạch Mân sẽ tự nói.

Quả nhiên, Bạch Mân không phải là kiểu người vì cảm thấy ngượng ngùng mà cái gì cũng không dám nói . Do dự một hồi lâu, cô ấy có chút khó xử nói: “Nguyệt Hoài, em có thể nói cho chị biết, lần trước ở bệnh viện, cái người tên Hoàng Thịnh rốt cuộc là ai không?”

Nghe vậy, động tác của Cố Nguyệt Hoài khựng lại. Ánh mắt cô trở nên nghi hoặc nhìn Bạch Mân: "Chị hỏi chuyện này làm gì?"

Bạch Mân cười khổ, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử. Cô khẽ giọng nói: "Mấy ngày nay, Hoàng Thịnh luôn quấn lấy chị, thậm chí còn theo chị về nhà một chuyến. Chị biết anh ta không phải người tốt, nhưng cha mẹ chị lại không biết điều đó ."

Nga

 

Loading...