Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1052
Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:26:12
Lượt xem: 31
Lại nói , muốn mua heo con không phải dễ dàng, hầu hết các đội sản xuất đều tiếc không muốn bán. Lần này đúng là may mắn gặp được .
Cố Nguyệt Hoài rút ra hai mươi đồng đưa qua: “Anh cả đi đi.”
Heo con được bán theo cân, giá cả không đắt. Một con heo con vừa dứt sữa thường chỉ nặng khoảng mười mấy cân. Hai mươi đồng là đủ để mua hai con heo con, điều đáng lo nhất chính là dưỡng không sống . Nếu vậy, số tiền này cũng coi như ném xuống sông.
Cô là muốn mua hai con heo con đưa vào không gian Tu Di, tạo nên chuỗi trồng trọt kết hợp với chăn nuôi , sau này cũng không lo thiếu thịt heo ăn.
Có lẽ, cô cần tìm một cơ hội để đi chợ lớn một mình.
Cố Đình Hoài không nhận tiền mà nhìn về phía Yến Thiếu Ngu , chần chừ nói: "Tự em đi thì hơn."
Hoàn cảnh gia đình hiện tại không tốt, mọi sinh hoạt hầu như dựa vào bé chống . Trong lòng anh vẫn có chút lo lắng, không biết Yến Thiếu Ngu có cảm thấy khó chịu về chuyện này không.
Thấy vậy, Cố Nguyệt Hoài nhét tiền vào tay anh cả, lắc đầu nói: "Anh cả, để Thiếu Ngu đi cùng anh. Em còn phải ở nhà thu dọn đồ đạc, không có thời gian đi loanh quanh đâu. Hai người đi sớm về sớm, hôm nay Thiếu Ngu cần nghỉ ngơi sớm một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1052.html.]
Cố Đình Hoài vẫn có chút do dự, anh muốn Cố Nguyệt Hoài tự mình đi mua heo con.
Yến Thiếu Ngu thấy Cố Đình Hoài vẫn luôn lúng túng chưa đi, anh ngước mắt nhìn, dường như cũng nhận ra lý do , cũng không nói nhiều cái gì , tiến lên nắm lấy tay anh cả lôi kéo đi ra cửa.
Yến Thiếu Ngu và Cố Đình Hoài vừa đi , Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài cũng đang ở chợ lớn, Thiếu Ương ở trong phòng đọc sách, Yến Thiếu Ly cũng ôm Yến Thiếu Đường đi ngủ trưa. Trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.
Cố Nguyệt Hoài thở phào một hơi, tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Tuy nhiên, cô chưa làm được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi của một nữ nhân : “Xin hỏi, đồng chí Cố Nguyệt Hoài có nhà không?”
Nga
Nghe thấy giọng nói quen thuộc , đuôi mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng lên. Cô đáp: "Vào đi, cửa không khóa."
Bạch Mân cẩn thận đẩy cửa bước vào. Khi Cố Nguyệt Hoài bước ra, cô thấy Bạch Mân đứng câu nệ đứng ngay ngắn trước cửa, hai tay đan trước bụng, tay xách một túi bánh trứng gà đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Vừa nhìn thấy cô, trên gương mặt thanh tú của Bạch Mân liền nở nụ cười : "Nguyệt Hoài!"
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, mời cô bước vào: "Bạch Mân, hôm nay sao chị lại rảnh rỗi đến đây thế?"