Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 60: Chiến tranh vì chân ái (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-13 17:46:58
Lượt xem: 21
Thấy người ngốc rồi, nhưng chưa từng thấy con Ragdoll ngu như vậy nữa! Hỏi trực tiếp như vậy, chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc nhất định sẽ chẳng nói cho mi đâu. Mi cho là ai cũng thành thật như ta hả?
Hơn nữa hỏi vậy, nếu đối phương là người thật thì nhất định sẽ sinh lòng cảnh giác, nói không chừng còn bắt đầu giả ngây giả dại, không tóm được chứng cứ. Mèo rừng ảo não nghĩ, sớm biết vậy không để Ragdoll hỏi, với chỉ số thông minh của cô ả thì sao có thể phá án chứ, biết ăn là không tệ rồi, giờ thì hay rồi, hỏng hết…
“Đúng vậy, đúng vậy, các người cũng vậy hả?” Hai mắt Liên Văn Bách sáng rực, ánh mắt lập tực thay đổi, nhìn đám mèo như thấy người thân vậy, hưng phấn nói.
“Meo~” Không phải hỏi ra rồi sao. Bé Ragdoll ngọt ngào kêu một tiếng, vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mình.
“…” Mèo rừng câm nín nửa ngày nói không nên lời.
Liên Văn Bách đã bắt đầu sung sướng lăn lộn tại chỗ: “Thật tốt quá thật tốt quá, biết tui không phải người duy nhất biến thành mèo là yên tâm rồi, vậy giờ tình huống của chúng ta là thế nào đây, chúng ta đều là do người hành tinh mèo phái đến nằm vùng hả?”
“Mi hoạt động não nhiều quá rồi đó.” Mèo đen liếc Liên Văn Bách một cái thật sâu.
Lúc này Liên Văn Bách cũng không chọc giận mèo đen nữa, đặc biệt nhiệt tình đu đưa trước mặt mèo đen, bắt đầu lôi kéo làm quen: “Đại ca mèo đen, hình như anh biết gì đó thì phải, anh có thể nói cho tui không? Nếu có thể giúp tui khôi phục thành người thì anh muốn gì tui cũng có thể cho anh.”
“Nhóc con, khẩu khí lớn nhỉ.” Mèo rừng chậc chậc hai tiếng, một lần nữa đánh giá con mèo chân ngắn trước mặt: “Trước kia mi làm gì, trong nhà có tiền hả?”
“À không, không có tiền, tui là minh tinh.” Liên Văn Bách lắc đầu, đặc biệt ngay thẳng nói.
Mèo rừng con mèo chân ngắn hai mắt lấp lánh, lại nghĩ đến tư thế chạy như bay đến chỗ Văn Tâm của nó, trong lòng đột nhiên có một suy đoán lớn mật: “Mi là Liên Văn Bách?”
Liên Văn Bách kinh ngạc: “Sao mi biết?”
“Xong rồi xong rồi.” Mèo rừng đau đầu. Ai cũng được, sao cứ cố tình là tên này chứ! Vì tên nhóc thúi này tỏ tình lung tung với Văn Tâm mà mấy ngày nay Nhóc đen cứ như ăn thuốc nổ vậy, hở chút là nổ banh xác. Vất vả mãi tên nhóc túi đó đi rồi, tâm tình Nhóc đen mới tốt hơn chút, vậy mà giờ cậu ta lại quay về. Mẹ nó chơi hắn hả!
Xuất phát từ lòng quan tâm nhân đạo, mèo rừng nhắc nhở cậu ta một câu: “Nếu mi thật là Liên Văn Bách thì ta khuyên mi nên từ bỏ việc theo đuổi Văn Tâm đi, tuy giờ Văn Tâm đang độc thân nhưng cô ấy không phải người mà mi có thể theo đuổi đâu.”
“Không.” Ngay cả thời gian chần chừ nghi hoặc cũng không có, Liên Văn Bách kiên quyết lắc đầu.
Mèo rừng khiếp sợ: “Mi không sợ c.h.ế.t sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-60-chien-tranh-vi-chan-ai-2.html.]
Hai mắt Liên Văn Bách mờ mịt: “Theo đuổi Tâm Tâm sao lại c.h.ế.t chớ, điều kiện của tui cũng không tệ mà?”
“Haizz…” Cảm nhận áp khí xung quanh mèo đen ngày càng thấp, mèo rừng thở ra một hơi thật dài: “Tên nhóc ngốc, mi đang tranh giành phụ nữ với đại ca của chúng ta đó, nếu không thì mi đánh một trận với anh ta, đánh thắng thì mi cứ theo đuổi.”
Theo hướng móng vuốt mèo rừng chỉ, Liên Văn Bách không bất ngờ gì nhìn thấy mèo đen. Hiện tại mèo đen đối với Liên Văn Bách giống như một tòa núi lớn vậy, Liên Văn Bách hoài nghi móng vuốt của nó còn lớn hơn đầu mình nữa. Nhưng mà, vì theo đuổi Tâm Tâm. Vì có thể mang đến hạnh phúc cho Tâm Tâm, cái gì cậu ta cũng không sợ!
Không phải chỉ là một con mèo đen thôi sao? Không phải chỉ là chân dài hơn tí thôi sao? Anh ta làm sao có thể hơn được độ linh hoạt và trí thông minh của cậu chứ!
Kết quả là, mọi người nhìn thấy một con mèo chân ngắn hạ chiến thư: “Ta không sợ mi, có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh một trận đi!”
Chuẩn bị xong, mèo đen phóng mạnh tới chỗ mèo đen. Động tác mèo chân ngắn không chậm, tốc độ vung vuốt cực nhanh. Móng vuốt nó đập trên chân mèo đen, ngay sau đó lại cùng cái đầu cứng như đá của mình đ.â.m vào n.g.ự.c mèo đen.
“Cố lên cố lên!” Bé Ragdoll bị tinh thần dũng cảm này của nó làm cảm động, nhịn không được ủng hộ.
“Mau mau mau, mau đánh tiếp đi!” Mèo rừng cũng phảng phất thấy được hình bóng ngạo khí của bản thân trên người nó.
Mèo chân ngắn nghe thấy những lời cổ vũ, dũng khí trong lòng càng tăng, lại tiếp tục một vòng công kích. Mèo đen dù lớn thì cũng là mèo, là mèo thì sẽ có nhược điểm. Lần tiếp này sẽ thử nhảy lên vồ lỗ tai anh ta, tai mèo đen khá lớn, tương đối yếu ớt, công kích nhất định sẽ hiệu quả. Nhưng mà, mèo chân ngắn dù có dùng hết khí lực b.ú sữa nhảy thì cũng chỉ đủ với tới cằm mèo đen.
“Thêm tí nữa!” Mèo chân ngắn tuyệt đối không từ bỏ hy vọng, lại nhảy lên lần nữa, chuẩn bị công kích tiếp.
Bộp! Rốt cuộc mèo đen cũng mất kiên nhẫn nâng móng lên.
“Chơi đủ chưa?”
Lăn long lóc lăn long lóc lăn long lóc…
Mèo chân ngắn bị mèo đen đánh cái bụp rớt xuống đất lăn trên thảm mấy vòng, cảm giác cứ như mình bị ném vào máy giặt quay vậy.
“Meo…” Chênh lệch thực lực lớn như vậy sao? Cậu ta phải từ bỏ Văn Tâm thật sao?
Khi mèo chân ngắn đang bi phẫn muốn c.h.ế.t thì đột nhiên có một đôi tay ấm áp xuất hiện, bế nó lên, sau đó ôm nó vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, anh trai không cố ý đâu, ở đây có đồ hộp nè, bé Trà sữa có muốn ăn thử không nè?”